(bài của bạn chip xù, trích đăng)
Để có
được bằng scuba, bạn sẽ trải qua ba giai đoạn: học lý thuyết, thực hành ở hồ
bơi và đi thi ở biển.
Học
lý thuyết trong một buổi thôi, cô giáo sẽ cho bạn biết hết tất tần tật mọi thứ
từ chuyện học lặn dui như thế nào đến nguy hiểm như thế nào. Học scuba thực
chất theo tui nghĩ là học điều khiển một cỗ máy đơn giản bao gồm cái BCD (áo
phao), cùm thở để bạn thở dưới nước và bình khí sau lưng. Nếu tập trung và ghi
nhớ, diver sẽ trở thành người tinh thông thiên văn am tường địa lý (biển) vì
nắm được nguyên tắc của sóng gió trời trăng mây nước hàng tỉ loài cá hàng trăm
loài san hô. Nhưng cũng trong buổi học đó, cô giáo sẽ dành 80% thời gian để nói
về nguy cơ: nổi lên nhanh quá sẽ có bong bóng nito trong mạch máu, thở nhiều
quá hoảng loạn quá sẽ bị say nito, chạm vào con nọ con kia dưới đáy biển đi rồi
ở lại dưới thủy cung mãi mãi…
Hết
buổi học lý thuyết, trong đầu tui hiện lên hai suy nghĩ: tại sao tui lại
không đi học cái này sớm hơn, quá nhiều chiện hay ho mà tui lẽ ra nên biết từ
lâu, tui muốn đi lặn liền, muốn ra biển liền. Nhưng tui không thể nào nhớ được
hết cái BCD có bao nhiêu dây, áp suất bề mặt với áp suất dưới đáy khác nhau như
thế nào, tui không phân biệt được mặc áo phao đeo bình khí phải làm cái nào
trước cái nào sau, tất cả mơ hồ, vì quá nhiều thứ phải nhớ, học thuộc lòng hôm
trước hôm sau quên, mà học lặn là phải nhớ được từng cái nhỏ nhất, đúng thứ tự
vì nếu thao tác sai là banh bét hết, dưới đáy biển nhiều khi không có cơ hội thứ
hai. Cô giáo tui ghê gớm lắm, vừa học lý thuyết xong trong khi đám học sinh còn
đang xoay mòng mòng thì cổ đã bắt từng đứa ra chụp hình, chi dạ, đặng mốt làm
bằng có hình liền. Chỉ vậy thôi đó mà tui thấy đời tươi sáng lên một chút, lẽ
nào cái hình tui chụp với con Chuột đẹp quá mà lại bỏ đó không xài, tui phải có
được cái bằng để đem hình đó đi khoe khắp nơi chứ.
Vậy
là cắm đầu về nhà học lý thuyết, ngày nào cũng nhai, mà không phải nhai kiểu
tụng kinh, tui cố gắng đọc rồi suy nghĩ thiệt tường tận về cái tui đang đọc.
Chẳng hạn như hồi xưa, có nhiều ông thợ lặn lặng bằng ống thở xe đạp, đi lặn về
lăn ra bất tỉnh, người ta nói là do lặn trúng luồng nước độc thật ra nước nào
mà độc, là vì bị giảm áp, nito giãn nở thành bong bóng khí trong mạch máu nên
bị tắc chỗ nọ chỗ kia thôi. Cả trong bữa ăn trước Noel, tui với bạn kia cũng
ngồi ôn bài trong tiệm sushi, chắc người ta tưởng khùng, hai đứa đi ăn sushi mà
cứ nói về chuyện cùm thở với bình khí, haizzz. Để tự tạo áp lực cho mình, tui
đã đồng ý sẽ đi thi vào đúng ngày sinh nhật. Nếu lấy được cái bằng lặn, tui sẽ
có một sinh nhật đáng nhớ nhất từ trước tới giờ, còn nếu không là từng ngày
trôi qua trong lặng im thôi. Thiệt mông lung như một trò đùa.
Đi
quay Dalat, ráng quàng khăn uống nước nóng cho không bị cảm, vì cảm là tiêu,
tắc ống tai, không thổi ra để cân bằng tai được là 3m cũng không xuống được là
nghỉ khỏe ha. Trời thương sao mà dù đi quay lạnh ngắt rồi về Saigon dang nắng
quay tiếp mà tui vẫn không bị cảm, chứ bình thường tháng nào cũng bị cảm
năm ngày. đúng ngày còn hơn ngày dịu dàng. Đi quay rã rời 1 tuần về là
giật bắn khói vì tới tết Tây là đúng ngày đi test vòng hồ bơi. Tui không
thể ăn tết Tây luôn đó vì tui quá lo lắng. Test hồ bơi là bạn sẽ phải: tự ráp
thiết bị, thở dưới nước, quăng ống thở ra rồi lượm lại thở đều, cân bằng để
không trôi không chìm, cởi chì, cởi áo BCD rồi mặc lại.
Sáng
sớm hôm đó, tui quay mòng mòng dưới nắng suốt một tiếng, mồ hôi đổ ròng ròng
mới lắp được cái BCD vào cái bình khí: một đống dây phải nhớ, cùm thở, đồng hồ
áp suất, van xả không được sai cái nào trước cái nào sau. Hai đứa con trai học
chung nó lắp nhanh như xiếc, còn tui đụng tới mấy cái thiết bị này là chập mạch
hà. Vậy mà nào giờ tui cứ nghĩ, đi lặn là lên tàu, người ta lắp thiết bị, mình
chỉ đeo vô lặn thôi, giống như mấy cái dive lặn kèm mà người ta hay bán ngoài
Nha Trang. Tui chán quá xong tui nghĩ chứ thôi cứ làm đại, sai thì có người
sửa, không lẽ không lắp được người ta không cho mình lặn. Bởi cái đứa làm biếng
trong mình lúc nào nó cũng mạnh mẽ hơn cái đứa ngoan hiền chăm chỉ muốn phấn
đấu tiến lên hết đó. Nhưng rồi tui nhớ lại chuyện tui từng nói với bạn kia, tui
muốn đi học lặn vì tui muốn tự mình lặn, tự mình lướt tới chỗ nào mình thích,
chứ chờ người ta đeo thiết bị rồi câu mình xuống biển, lôi mình xềnh xệch đi
theo người ta thì mình khác gì thú nuôi đâu. Vậy nên cũng bặm mắt bặm môi lắp,
lắp một lần không được thì hai lần, ba lần, tới lần thứ tư là nhớ.
Ở
dưới nước, mọi người phải quỳ vòng tròn xung quanh thầy, thầy chỉ ai người đó
làm skill, không thể nói chuyện, chỉ giao tiếp bằng tay, có nhiều lúc tui hổng
hiểu thầy muốn gì, chỉ cần thầy tiến lại gần, nhìn vô mắt thầy qua mắt kính
thôi là thấy run rẩy. Sặc nước và trồi đầu lên khoảng ba lần thì mới làm được
cái skill tháo mồm thở. Tui làm được skill đó thì hai đứa con trai đã làm xong
tất cả skill. Một mình tui phải test tiếp tất cả các skill còn lại, trong sự
tủi thân vì thấy mình quá yếu kém
Mặc kệ
thầy đã nói thôi vậy qua hết skill rồi, ra biển tính tiếp, tui cảm thấy mặc cảm
vô cùng, về đi ăn mà tui thấy đồ ăn cứ tắc lại ngay cổ họng, tui đã biết trước
mình sẽ chật vật, nhưng hổng nghĩ mình kém tới như vậy. Học chung như vậy, tui
thấy phiền mọi người. Lúc đứng tắm lại trong hồ bơi, tui bị chảy máu cam, tui
thấy sợ điếng người. Và tui muốn bỏ cuộc. Tui sẽ ở Saigon ăn sinh nhật, tui
không cần phải cố gắng và tự làm mình mệt, mình sợ như vậy nữa. Tui đi lặn vì
tui thích đi biển, nếu mà cứ như vậy, ra biển sẽ thành nỗi ám ảnh, có cần phải
như vậy không?
Nhưng rồi
tui nói với một người tui đang sợ lắm, người đó, dù không biết đi học lặn là
khó tới cỡ nào, nhưng chỉ hỏi tui lại một câu thôi: Ủa cái đó có chết không?
Tui tưởng ổng bị khùng không, nghĩ sao mà chết. Ổng chỉ kêu là ờ tại nghĩ chưa
tới mức chết thì chưa sợ lắm. Cái đoạn nói chiện xàm dở dang đó làm cho tui tỉnh
ra nhiều thứ. Vì tui thấy nếu so sánh chuyện đi lặn với nhiều chuyện khác tui từng
trải qua, ngay trong năm nay thôi, thì đi lặn còn dui hơn nhiều, vậy tại sao
tui phải sợ. Đi lặn thực chất là đi chơi, đi chơi dưới đáy biển nơi tui rất
thích, vậy thì sợ cái gì? Chỉ cần nghĩ vậy là có thể đứng dậy phủi mông dọn đồ
chuẩn bị đi Phú Quốc. Nhưng trước khi đi Phú Quốc, tui cần phải chắc chắn là
tui làm được hết mọi skill, không bị nợ môn, vậy là nhắm mắt nhắm mũi xin cô
giáo cho đi học thêm một buổi hồ bơi nữa với thầy trợ giảng. Lần này không học ở
hồ Cộng Hòa nữa mà đổi sang hồ Trần Văn Ơn, nước hồ không bị chua loét dễ chịu
hơn nên mấy skill đầu dù lóng ngóng tui cũng làm lại được, đỡ thất vọng hơn bữa
đầu. Tiếp theo là học hai skill mới: cởi áo BCD dưới nước mặc lại và thổi một
hơi đạp chân lên 8m.
Bữa đó
chắc nhờ bình tĩnh hơn và quyết tâm dữ dội nên tui đã làm được tàm tạm tất cả
các skill. Phải cảm ơn thầy trợ giảng đã rất kiên trì với tui luôn, túm cổ kéo
lên rồi hụp xuống không biết bao nhiêu lần mà bắt phải làm cho bằng được. Bây
giờ chỉ hi vọng ra biển sẽ bình tĩnh để không bị lạc trôi.