(sưu tầm, trích đăng)
Cứ khoảng 5 giờ chiều là anh Tiến, 38 tuổi, thôn Ghềnh Cả, Bình Châu, Bình Sơn, Quảng Ngãi, lên xe lăn ra bến để đi biển. Gần 20 năm nay, lặn bắt hải sản là nghề của anh – một người bị liệt hai chân bẩm sinh, cơ bắp chân gần như không có thịt, phải dùng hai tay chống xuống đất để di chuyển.
Năm 15 tuổi Tiến theo cha của anh đi biển. Ban đầu phụ việc trên tàu và tập bơi, lặn. Qua 5 năm học nghề, Tiến được cha sắm cho bộ đồ lặn và bắt đầu làm việc. Lần lặn đầu tiên, Tiến đã bắt được vô số tôm và hàng rổ mực. Rồi Tiến trở thành thợ lặn kiếm sống chuyên nghiệp.
Hàng ngày Tiến lết xuống bãi để đi lặn. Đôi tay anh chai sạn. Hôm nào đi xa thì nhờ anh em chở đến bãi rồi nhờ cõng lên ghe. Ngày “trúng” có thể kiếm được từ 500 ngàn tới 1 triệu đồng. Trong một lần lặn, Tiến bị sự cố suýt chết, may bạn lặn phát hiện kéo lên. Lần đó anh phải đi viện và nằm nhà mất một năm. “Cũng nhờ trời thương nên sau lần đó ít đau ốm hẳn. Nhờ lặn mà lấy được vợ, con ngoan, xây được nhà đấy”, Tiến cười.
Năm 21 tuổi Tiến cưới vợ. Dân làng Ghềnh Cả vui như Tết, ai dè người bị liệt mà lấy được vợ. Vợ Tiến kể: Lần đầu ảnh tới nhà, nhìn ảnh mà tui thấy sợ. Lần thứ hai, thứ ba ... cứ đều đều ảnh ghé chơi. Chuyện trò qua lại, có lẽ ý chí và nghị lực vượt khó của ảnh nên tôi hết sợ và thấy mến phục.
Cưới xong, Tiến được cha mẹ, anh em hùn vốn xây cho căn nhà tạm, có chỗ ra vào. Tiến băn khoăn: Có vợ mà không có nhà tử tế, sau này còn con cái nữa. Chị vợ là người phụ nữ chịu thương, chịu khó, cùng chung vai vượt khó với anh. Rồi qua bao năm tích góp, anh chị đã dựng được căn nhà khang trang, 3 đứa con đều học hành tử tế. Căn nhà của anh khang trang, nền lát gạch bông. Tivi màn hình phẳng 21 inch, tủ lạnh LG 160 lít, bàn ghế gỗ dổi, bếp ga Nhật. Quả thật người bình thường tạo được cơ ngơi như anh đã là khó, huống hồ là người tàn tật. Ai khen, Tiến chỉ một câu “có gì đâu, tui chỉ nghĩ là phải sống cho ra sống thôi”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét