“Hãy nhìn anh” – Mike dùng tay ra hiệu. Tôi hốt hoảng càng đạp mạnh hơn để cố nổi lên. Mike giữ lấy tôi và ra hiệu một lần nữa “Hãy nhìn anh!”.
Chúng tôi đang ở dưới đáy biển, thám hiểm rặng san hô ở Biển Phía Bắc Trung Quốc. Mike, người thầy dạy lặn của tôi, đã dạy cho tôi bài học ngắn trước khi lặn ở vùng nước cạn gần bờ biển, nhưng lúc này chúng tôi đang ở ngoài chỗ sâu ...
Lúc đầu, việc lặn xuống thế giới nước rất hấp dẫn. Những vật thể sống trước đây tôi chỉ được nhìn thấy qua hình ảnh, đang phát triển rất mạnh nơi đại dương này. Trước khi lặn, tôi hỏi thầy hướng dẫn của mình “…Liệu chúng ta có thấy cá mập ở dưới đó không?”. “Nếu chúng ta may mắn!” – Mike trả lời với vẻ háo hức.
Tôi không nhắc lại cái lúc tôi hoảng sợ. Chỉ vì tôi bỗng thấy hụt hơi. Nhưng thế giới nước không thể đe dọa được tôi. Mike ra hiệu cho tôi bóp chặt mũi và thở bằng miệng, như thế sẽ cân bằng áp suất trong cơ thể của tôi. Tôi đã học bài ấy rồi, nhưng giờ nó không giúp ích được gì. Áp suất quá lớn, tôi cảm giác lồng ngực tôi đau nhói. Răng tôi cắn chặt vào ống dẫn khí đang ngậm trong miệng, nỗi sợ bị chìm tấn công tôi. Lý trí nói với tôi rằng tôi phải nổi lên để có thể thở bình thường bằng mũi.
Đúng lúc đó, anh ấy ra hiệu cho tôi hãy nhìn vào mắt anh ấy và dùng tay ra dấu bảo tôi phải thư giãn “Hít vào … thở ra”, anh ấy ra hiệu cho tôi. “Hít vào … thở ra”. Tôi không thể tin được là Mike đã không giúp tôi nổi lên mặt nước. Tôi hít vào bằng miệng một cách bình thường như não thúc giục cơ thể tôi hợp tác. Sau đó, tôi thở ra từ từ. Những bọt bong bóng phun ra từ bộ điều hòa áp suất nói với tôi rằng mọi thứ ổn. Dần dần, phổi của tôi bình thường trở lại, và không bao lâu tôi có thể thở đều.
Mike ra hiệu cho tôi bơi xuống sâu hơn để có thể nhìn thấy cá hề và những sinh vật biển khác dưới đáy đại dương. Nửa giờ đồng hồ tôi thám hiểm một thế giới xinh đẹp chứa đựng những châu báu thiên nhiên và quên hết nỗi sợ hãi ngắn ngủi. Cuối cùng, tôi nổi lên mặt nước và được giúp trèo lên thuyền. Trở lại với bầu trời, chúng tôi cười đùa cùng với những bạn đồng hành khác về chuyến phiêu lưu trong ngày. “Anh đã không cho em trồi lên để thở!” – tôi trách Mike. “Nhưng em đã ổn ngay khi em thư giãn, đúng không?” – anh ấy nở nụ cười. “Em có dư không khí trong bình. Đấy, tất cả đều do em tưởng tượng thôi. Sau khi em vượt qua được, em đã muốn ở dưới đó”. Mike có nhiều năm kinh nghiệm lặn, vì thế tôi nhận thấy anh ấy biết những gì mình đang nói. Là một giáo viên từng hướng dẫn hàng trăm người lặn lần đầu như tôi, chắc hẳn anh ấy đã chứng kiến nhiều lần cảnh hốt hoảng đó.
… Lúc này, tôi nhận thấy mình đang ở dưới đáy đại dương của NHỮNG KHÓ KHĂN CỦA CUỘC SỐNG, và khi sự hốt hoảng bắt đầu tấn công, tôi bèn liên hệ Bài Học Bình Khí Nén với nguyên tắc thuộc về tinh thần trong việc thư giãn trong Thiên Chúa. Chúa Giê-su nói với tôi “Hít vào … thở ra … có rất nhiều không khí trong bình”. Hầu như không phải lúc nào Ngài cũng giải thoát tôi khỏi đáy vực sâu, chí ít không phải đó là lúc Ngài giải thoát. Ngài chỉ đơn thuần nói với tôi hãy thư giãn và nhìn Ngài. Khi tôi làm như thế, tôi đã lấy lại đủ bình tĩnh ...
4 nhận xét:
Máy tôi bị một số anh bên bantroi than rằng chữ nghĩa khó đọc (tất nhiên nhiều anh khác vẫn đọc OK). Vậy mỗi khi tôi đăng bài, TQ xem dùm và điều chỉnh khi thấy cần thiết.
HCQuang
Tôi thấy Okie, chưa lần nào thấy lỗi này khi ông đăng bài.
Tôi cũng chưa bao giờ đọc tiếng Arap của HCQ,hay là máy tôi "xịn".
Xinh thật, tôi xung phong lặn cả ngày.
ResDive
Đăng nhận xét