(bài của chị Ngô Thị Nhật Thiêm – trích)
Trẻ em bên Đức học bơi từ khi đi nhà trẻ. Khi vào lớp Hai học sinh sẽ phải học bơi bắt buộc.
Sinh viên ta có truyền thống làm toán, lý, hoá thì giỏi, tính các con số phức tạp trong đầu nhanh nhoay nhoáy, nhưng hỏi đến bơi lội và thể thao nói chung thì ôi thôi ... Bạn bè cùng học cười vang vì tại sao cô cậu sinh viên trẻ trung thế kia lại không biết bơi. Bơi lội bên họ là một cái gì rất tự nhiên, đương nhiên phải biết.
Cực chẳng đã, một ngày mùa đông tuyết trắng rơi la đà, chúng tôi quyết tâm bỏ qua tự ti đến bể bơi ghi tên học bơi cấp tốc. Đến học bơi khi đã quá lớn rồi làm cho các cháu bé cười khúc khích. Chúng hỏi sao các cô chú lớn thế mới đi học bơi.
Người lớn học bơi là cả câu chuyện thú vị - ngang bụng và vai quấn đầy phao bơi cồng kềnh như bay vào vũ trụ, rồi tay cầm miếng phao khác nhảy xuống nước. Thầy giáo ở trên bờ dạy bảo từng động tác đạp chân đập tay. Thầy nói nhẹ nhàng nhưng các học sinh tội nghiệp chỉ muốn chìm, rồi sặc sụa. Thầy hết kiên nhẫn quát tháo ầm ĩ làm cả bể bơi cười vang. Rồi sau bốn tuần lễ luyện tập, chúng tôi cũng bơi được. Buổi kết thúc còn có cuộc thi xem ai bơi nhanh nhất trên đường bơi 100 mét. Rồi khen thưởng và nhận văn bằng hoàn thành khoá học.
Qua khoá học, chúng tôi tự tin, sáng láng hẳn lên, không ngại ngùng khi ai đó hỏi có đi bơi cùng không. Để rồi giờ đây, hãnh diện khi đi nghỉ và bơi lội với sóng biển cùng chồng con tại bờ Địa Trung Hải, Đại Tây Dương đẹp như mơ, hay biển quê nhà Nha Trang, Cửa Lò ...
Hình: con thuyền (nhưng lại ở) trên bờ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét