Tôi (tác giả) nhớ
lại khoảng khắc một vài năm trước (thời điểm viết bài): lúc đó tôi đang xem TV thì
chợt nhận ra rằng nếu tôi tham gia Tour de France, thì ở cái tuổi 42 tôi sẽ là
người già nhất trong giải đấu. Tôi cảm thấy buồn khi biết rằng giấc mơ tham gia
giải đua xe đạp lớn nhất hành tinh đã chấm dứt… nó sẽ không thể xảy ra.
Tôi chưa từng thi đấu, chứ chưa
nói đến việc tập đua xe đạp một cách nghiêm túc trong một vài năm.
Ngay cả trong những năm tháng
“hoàn hảo” nhất, tôi vẫn chưa đủ độ cho việc đua xe đạp. Chỉ là hiện nay tôi đã
có một lý do … Tôi đã quá già, cách quá xa khỏi những năm tháng hoàn hảo của
cuộc đời.
Vậy điều gì đã xảy ra? Liệu có
tồn tại một nguyên nhân trên phương diện sinh lý giải thích cho hiện tượng
những người bước sang giữa tầm tuổi 40 sẽ không còn có thể thi đấu tại mức độ
chuyên nghiệp ở hầu hết các môn thể thao, hay đây là do một loạt các vấn đề
ngăn trở, như thời gian dành cho việc tập luyện, động lực nội tại, việc quản lý
thời gian biểu của con cái hay công tác cá nhân bận rộn?
“Tôi đã quá già” là một luận
điệu phổ biến để bao biện cho tình trạng thành tích giảm sút trong lĩnh vực thể
thao khi chúng ta già đi. Nhưng dưới đây mới thật sự là những gì đang xảy ra
trong cơ thể qua nhiều năm, những nhân tố khiến các thành tích đẳng cấp thế
giới trở nên dần dần xa vời. Và, điều thú vị là, có một vài yếu tố sinh lý có
thể tăng cường sức mạnh thể lực nhưng dường như không bị ảnh hưởng bởi tình
trạng lão hóa.
Độ tuổi “điểm ngọt”.
Trong hầu hết các môn thể thao,
có một độ tuổi gọi là “điểm ngọt”, mà ở đó sự kết hợp giữa các khả năng vật lý,
kỹ thuật, và chiến lược hội tụ lại cùng một chỗ.
Trong hầu hết các môn thể thao,
độ tuổi điểm ngọt rơi vào khoảng tầm 25 đến đầu 30 tuổi. Tuy rằng đã có nhiều
trường hợp các vận động viên Olympic tranh tài, và đôi lúc giành huy chương,
bên ngoài ngưỡng tuổi 50, nhưng đại đa số các trường hợp này đến từ các môn thể
thao đòi hỏi kỹ năng đặc biệt và không cần nhiều sức mạnh thể lực, như bắn
súng, bắn cung, đua thuyền, đưa ngựa và đấu kiếm.
Đối với các môn đòi hỏi sức
bền, giới hạn tối đa để có thể tranh tài ở các mức độ thể thao cao nhất dường
như xoay quanh độ tuổi 40.
Chris Horner đã giành chiến
thắng trong giải đua xe đạp Vuelta a Espana năm 2013, một phiên bản Tây Ban Nha
của Tour de France, khi tiếp cận gần độ tuổi 42. Điều này đã khiến ông trở
thành quán quân già nhất của một giải Grand Tour trong lĩnh vực đua xe đạp.
Quán quân chạy marathon già
nhất ở Olympic là vận động viên người Romania Constantina Dita Tomescu. Khi
tranh tài ở Olympic Bắc Kinh năm 2008, cô đã được 38 tuổi.
Dara Torres, ở độ tuổi 41 vào
năm 2008, là vận động viên bơi lội già nhất tranh tài trong lịch sử Olympic, bở
lỡ tấm huy chương vàng trong nội dung 50 m bơi sải sau khi cán đích chỉ chậm
hơn vài phần trăm của một giây.
Nhưng những trường hợp này là
ngoại lệ, không phải hiện tượng phổ biến. (còn nữa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét