(theo bước & lặn, trích đăng)
Sau khi trang bị đồ nghề và dụng cụ cần
thiết, huấn luyện viên kéo chúng tôi ra bãi san hô, cách tàu chừng 100-200m.
Trên đường đi, chúng tôi làm quen với ống thở. Cảm giác ngậm chặt một ống cao
su bằng toàn bộ răng môi, miệng lại không được khép lại mà cũng không được cử
động cười, ngáp, mở toang hoác chi cả, thật chẳng dễ chịu chút nào. Mũi đã được
“nhét” gọn gàng vào cùng combo với kiếng lặn rồi. Cơ mũi cứ tha hồ hít vào thở
ra hoặc… dừng luôn cũng chẳng sao, vì lúc này không khí được trao đổi bằng miệng
chứ không phải mũi. Loại không khí được sử dụng là oxy khô, luồng khí cứ đi qua
đi lại ở cuống họng, cảm giác khô cổ nhanh chóng ập đến. Chưa bao giờ lại thèm…
ngậm miệng lại như lúc này!
Mải mê làm quen với ống thở nên được huấn luyện viên kéo đi đâu cũng
không biết. Cho đến khi anh huấn luyện viên hỏi “quen chưa”, thì
TiBi phát hiện ra giữa biển mênh mông không còn ai cả, kể cả anh TaBu. Chưa kịp
cảm nhận cảm giác gì ở khoảnh khắc đó, thì anh huấn luyện viên hỏi tiếp “xuống nha”. Lập tức TiBi ngậm chặt ống thở, chuẩn bị gật đầu và tưởng tượng
cảnh "nhảy dù" vào
lòng biển bằng cách thả nút áo phao cho cơ thể chìm xuống. Cái đầu muốn gật thì
phải bật ra sau, mà chưa kịp gật đã bị anh huấn luyện viên … ấn ngay xuống
nước.
Đột ngột, bất ngờ, choáng ngợp, mà không
la lên được vì miệng mới hơi nhếch lên đã dính ngay một hớp nước biển. Cả một
hệ sinh thái đa dạng, cả một thế giới sống ngay dưới chân mình từ nãy tới giờ,
ở độ sâu từ 5 đến hơn 20m.
Thật ngớ ngẩn khi đã có lúc nghĩ rằng
mình sẽ “nhảy dù” xuống đáy biển. Vào biển, thì phải bơi, bơi vào biển như phim
“cô gái đại dương” vậy. Tay rẽ nước và đầu tiến tới phía trước, chân… không
chạm vào cái gì cả. Toàn bộ cơ thể thuộc về nước. Bên trái bên phải, bên trên
bên dưới, đằng trước đằng sau, tất cả là nước. Nước có dòng chảy và có những
quy luật của nó. Mà một trong những quy luật đó là: bạn sẽ không bao giờ bất
động được. Nước bềnh bồng cho bạn đung đưa cơ thể trong lòng nước. Và bắt theo
con nước đó, bạn có thể làm những việc mà trên mặt đất không thể làm: sự di
chuyển tự do. Bạn có thể co người lại, cuộn tròn, uốn cong người lộn vòng, vận
động về mọi phía.
Dưới nước không có nhiều âm thanh, ít ra
là gần như hoàn toàn thinh lặng đối với ngưỡng nghe của con người. Thứ âm thanh
duy nhất có thể nghe được là tiếng bọt nước từ ống thở của chính mình, cứ ọc ọc
đều ở bên tai. Và lúc này thì mình cũng chẳng để ý rằng mình đang thở như thế
nào nữa, việc thở đã đều nhịp và chuyển sang thở bằng bụng nên thở được rất
sâu.
Thứ ánh sáng duy nhất ở đây là ánh sáng
mặt trời đang hòa tan trong nước biển, tạo thành một thứ ánh sáng kỳ lạ loang
đều khắp bề mặt đá, san hô, rong tảo. Và cũng bởi loại ánh sáng này, mà không
phải máy chụp ảnh nào cũng có thể chuyển tải được trọn vẹn cảnh thế giới biển.
Thay vì tìm cách ghi lại những hình ảnh
của đại dương, anh TaBu tranh thủ tận hưởng chính khoảnh khắc đó. Anh TaBu giao
tiếp khá tốt với huấn luyện viên, và được hướng dẫn các động tác bơi và cân
bằng theo dòng nước để tham quan và đến ngắm thật kỹ các loại san hô. Cứ nhịp
nhàng như vậy, cơ thể cảm thấy rất thư giãn. Vì sự thở sâu và sự tập trung sâu
để điều khiển tay chân, giúp cả tinh thần và gân cốt đều thông suốt thoải mái.
Khi chuyển đến một độ sâu mới, có thể có
một chút cảm nhận áp suất ép vào lồng ngực, gây cảm giác khó thở hoặc bị ù tai.
Ù tai khi đột ngột đi xuống sâu thì hai đứa có trải qua, và cách xử lý thật ra
cũng rất đơn giản. Nhưng cảm giác bị chèn ép phổi thì lại chẳng gặp khi đang ở
dưới biển, mà lại cảm thấy rất rõ khi đã lên bờ. Trước đó, trên đường quay trở
lại tàu, hai đứa gặp một dòng nước lạnh khoảng 20-30m, để nắng mặt trời ở trên
đầu, mà băng giá buốt thấu toàn thân run lẩy bẩy. Trang phục lặn của đoàn không
phải trang phục chống nhiệt cao cấp, nên bị lạnh là chuyện hiển nhiên, đặc biệt
là với những người chưa lặn biển bao giờ.
Thú thật, ngay lúc đó, anh TaBu không còn nghĩ
đến chuyện sẽ mặc đồ lặn và chui xuống nước một lần nào nữa (vì lạnh quá mà).
Thế nhưng khi tàu vòng qua Hòn Mun, đến đảo Yến và nhìn thấy những cảnh như thế
này đây thì anh ấy đã đổi ý. Thật ra thì nhiệt độ cơ thể đã thay đổi có tác động
rất lớn đến việc thay đổi quyết định của một người cơ đấy!
Những hòn đảo chỉ là bề nổi của cả một thế giới
đang chìm dưới đáy biển. Dưới lòng biển, mọi thứ không bằng phẳng, mà cũng có
những đồi núi, đá chồng, đá vòm tạo thành những hang hốc rất thú vị. Cá và sinh
vật biển ở đây sống theo từng đàn, và thường làm một chuyện mà ở bãi Northern
Reef chúng không làm: nấp dưới những mỏm đá. Thế giới biển bãi Madonna này có vẻ
nhộn nhịp hơn, tấp nập hơn và khi lặn cũng có cảm giác thám hiểm hơn.
Bơi cùng với cá, bơi qua các rặng đá lớn
nhỏ và bơi trong lòng đại dương, anh và em cũng tự do di chuyển như cá vậy. Cơ
thể vận động theo những cách khác trên bờ, dường như không có một giới hạn nào
về phương hướng. Nhưng biển có quy luật của biển, phải hiểu và cảm nhận được
những dòng hải lưu, những nhịp của con nước để có thể vận động uyển chuyển theo
biển. Anh và em cứ dạo chơi như thế, cảm nhận từng khoảnh khắc khám phá biển,
và khám phá cả bản thân mình. Trong cuộc dạo chơi này, vượt qua được những giới
hạn của bản thân, đi ra khỏi vùng an toàn thường ngày để được làm những điều kỳ
diệu đến không ngờ!
Cuộc sống thật tuyệt vời!