(sưu tầm, trích dịch)
Đó là ngày hội của những kẻ bơi lội nghiệp dư. Có khoảng 50 người, kính bơi cầm
trên tay, chuẩn bị bơi trong vịnh San Francisco dưới cầu Golden Gate, do Dolphin
Club tổ chức mỗi năm một lần, và trước đây tôi (tác giả) đã tham gia 5 lần. Chìa khóa để hướng tới ngọn hải
đăng ở phía bên kia Vịnh là quan sát để đảm bảo rằng cây cầu luôn ở bên phải
bạn. Nước cực lạnh, những con sóng và hôm nay rất mạnh, là một thử
thách.
Trong các lần bơi trước kia, tôi thường về đích sớm nhất, nên hôm
nay áp lực sẽ đè lên tôi rất lớn. Làm thế nào để thắng trong cuộc
cạnh tranh này một lần nữa là một thách thức đối với tôi.
Có lẽ do George, người bạn bơi của tôi, đã cùng tham gia cuộc thi
này. Hồi xưa, mỗi lần chuẩn bị bơi đua, anh ta cứ kích tôi rằng: Lần này tao sẽ
thắng mày. Có lúc tôi giành chiến thắng, có lúc là anh ta. Với cuộc đua đặc biệt này, tôi
biết rằng tôi phải thở cả hai bên, trong khi phải nhìn lên để đảm bảo rằng cây cầu
này ở trên, bên phải tôi, và rằng tôi sẽ không bị cuốn trở lại vào vịnh do dòng
chảy mạnh.
Còi bắt đầu. Chúng tôi nhảy xuống từ phía San Francisco
và bơi về
phía Marin County . Trong khoảng 5 phút đầu, các vận
động viên phải chen chúc nhau mà
bơi. Quạt tay, quạt tay, sóng dồn dập
tạt lên mặt. Thở bên phải, thở bên trái, liếc xem bạn bơi đang ra sao.
Tôi bơi khoảng 15 phút thì không còn vướng ai, tất cả đã ở phía
sau. Chút xíu sau, trong cú thở trái của tôi, tôi không thấy George nữa. Tôi ngoái lại và thấy đằng sau chân
của mình là George đang làm động tác lạ lùng như múa ba lê. Tôi nói với George: “Mày làm gì vậy,
chúng ta đang trong cuộc đua mà ?”. Như một cậu bé lên mười, anh ta vẫn tiếp tục
múa ba lê, nước bắn tung tóe, và khuyến khích tôi chơi với anh ta.
Tôi ngạc nhiên và bối rối: “George, hãy cho tao biết, chúng ta vẫn
thường luyện tập dưới cầu Golden Gate cơ mà, đâu
có thấy mày dở trò này ?”. Thôi được, tôi sẽ dành chút thời gian để quan sát nó
… Một tia sáng lóe lên trong đầu tôi. Sự kiện về đích sớm nhất thì hai
chúng tôi đã làm được nhiều lần, đã nhiều lần nhận được giải thưởng để phía bờ bên
kia, nhưng chiến thắng quá nhiều của tụi tôi đã cướp đi sự hồi hộp và hi vọng của
nhiều người khác. Tôi tự hỏi đã có bao nhiêu lần tôi đã làm điều này (tranh giành) ở
những môi trường/khu vực khác trong các hoạt động xã hội, hay là tôi chỉ biết vùi
đầu vào chiến thắng mà quên đi sự cần thiết để thưởng thức các phần thơm ngon khác
của xã hội đem lại cho tôi.
Tôi quyết định dừng lại nhào lộn với nó. Đây là cú múa ba lên đầu
tiên của tôi tại vịnh San Francisco ,
và tôi thực sự đã múa ba lê dưới nước với George. Như một hạt nhân, một vài người khác
đã tham gia với chúng tôi. Vẫn còn nhiều người khác, những người đã vui mừng, rằng giờ đây,
khi nhóm chúng tôi chững lại, họ hy vọng chiến thắng sẽ đến với họ.
Cuối cùng tụi tôi cũng đã chạm tay tới mép đá cùa phía bên ngọn
hải đăng. Một người đứng trên tảng đá bước tới bắt tay tụi tôi, trịnh trọng như
đang trao giải thưởng. Tụi tôi leo lên bờ và vui vẻ với thành tích về áp chót của
tụi tôi. Những người bơi về đích trước đang uống cà phê và ăn bánh rán. Họ
hào hứng kể cho nhau nghe về những chiến thuật của họ đã áp dụng trong cuộc đua
– để giành tới chiến thắng.
Liệu có bao giờ tôi có ý định bơi đua về nhất một lần nữa không? Tôi nghĩ rằng không, vì đây là cuộc
bơi thú vị nhất mà tôi đã từng bơi trong vịnh San Francisco . Tôi đã cho phép bản thân mình được
vui chơi, và từ đây tôi muốn có nó nhiều hơn.
H: Bơi vùng nước mở (hình minh họa).
H: Bơi vùng nước mở (hình minh họa).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét