(Sưu tầm, trích dịch)
Sáu người chúng bơi ở hồ
Michigan tại Tower Road Beach, Winnetka, Illinois, vào 7.15h sáng. Nhóm chúng tôi
quen biết nhau từ trước, trừ Tim. Tôi gặp Tim tại hồ bơi vào ngày hôm trước, và
hai chúng tôi có cuộc trò chuyện. Tôi kể cho Tim về kế hoạch bơi hồ Michigan vào
ngày hôm sau, rồi tôi khuyến khích và anh đồng ý tham gia.
Tháp Beach (Bãi biển) là một
địa điểm tuyệt vời cho những người bơi lội vùng nước mở. Hồ Michigan chạy theo
hướng Bắc – Nam, và có những mốc nhìn dễ dàng mà chúng tôi có thể sử dụng để đo
khoảng cách. Hồ có khí hậu thay đổi thất thường (nhiệt độ nước, sóng, dòng
chảy) rất bất lợi cho những kẻ lần đầu bơi ở đó. Chúng tôi sẽ bơi về phía Bắc
từ Tháp Beach để giảm thiểu sự đụng chạm với thuyền bè, và để có thể ngắm các khu
nhà sang trọng nhất ở khu vực này.
Chúng tôi đến bãi biển. Hôm
nay sóng cao 0,6–0,9 mét, nhiệt độ nước 21–22 độ C, và không ai trong số chúng tôi
mặc wetsuit. Chúng tôi điều chỉnh kế hoạch bơi, thống nhất sẽ chỉ bơi đến bến
tàu đầu tiên rồi bơi về, tức bớt khoảng 3 phần 4 dặm cho mỗi lượt.
Chúng tôi xuất phát. Do bơi
về phía Bắc nên những con sóng đã đập vào vai phải của chúng tôi, đòi hỏi chúng
tôi một nỗ lực thực sự để đi qua nó. Tất cả chúng tôi đều biết mình sẽ đi đâu.
Chúng tôi đã bơi tới bến tàu
đầu tiên (điểm quay vòng). Swim computer báo rằng đã đi được 22 phút (bình
thường, khi sóng nhẹ, sẽ chỉ là 16 hoặc 17 phút). Chúng tôi nhìn nhau và không
thấy Tim đâu. Tuy nhiên, vì như Tim đã nói trong lúc lập kế hoạch, là “các bạn
cứ bơi trước đi, vì tôi sẽ không theo kịp các bạn đâu”, nên chúng tôi nghĩ Tim
đang ở phía sau chúng tôi một chút, và trên đường quay về, chúng tôi sẽ nhìn
thấy anh ấy. Chúng tôi bơi trở về.
Chúng tôi bơi trở lại Tháp
Bãi biển trong 16 phút, nhưng trên đường không thấy dấu hiệu của Tim. Chúng tôi
bắt đầu suy đoán loại trừ. Tim rõ rang đã không bơi vào bờ, vì khăn, quần áo,
kính cận và chìa khóa xe của anh vẫn còn đó. Trong phòng tắm cũng không có. Tôi
đi men bãi biển về phía Bắc để có thể nhìn thấy anh ấy bơi, nhưng không thấy.
Đó là một trong những tình huống mà bạn không thể tin vào những gì đang xảy ra,
và bạn không thể chịu nổi khi phải nghĩ tới một kết quả tồi tệ nhất. Tôi quyết
định gọi điện thoại cho 911.
H: Kẻ lữ hành cô độc (hình minh họa).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét