(bài của Dong Nguyen,
trích)
… Nhìn
nước sông Mekong chảy cuồn cuộn mà tôi thấy
hơi lo. Thật ra tôi có khả năng bơi rất tốt nên không sợ lắm, tuy nhiên, không
nên chủ quan khinh địch. Chúng tôi chia thành 5 cặp: Thuyền 1 – Od và một hướng
dẫn viên địa phương nữa, thuyền 2 – Tiến và Thành, thuyền 3 – Hà và Thận, thuyền
4 – Nghĩa và Sỹ, thuyền 5 – tôi và Tuấn.
Anh em
lần đầu chơi Kayak nên rất lúng túng. Mọi người đều quay vòng vòng trong khi
thuyền của Od đã vọt lên trước. Con nước ở khu vực này chảy rất nhanh và mạnh. Thuyền
bị xô đẩy một cách bạo lực. Chúng tôi cố gắng chèo chống nhưng hình như không mấy
tác dụng.
Ven
sông có rất nhiều bụi cây mọc từ dưới nước lên. Thân cây không to nhưng rậm
rạp, nhiều cây chỉ còn cành khô. Thuyền của Nghĩa và Sỹ đi trước lảo đảo rồi
trôi đi vun vút ... đâm sầm vào một bụi cây khá to. Nước xoáy làm thuyền lật
úp, hất 2 người xuống nước.
Thuyền
của tôi đi sau cũng chẳng may mắn hơn. Tôi ngồi phía sau cố gắng điều khiển cho
thuyền lách sang bên nhưng dòng nước không chiều theo ý muốn. Thuyền tôi đâm
gần như trực diện vào giữa thuyền của Nghĩa và Sỹ. Tôi hốt hoảng thật sự.
Tôi
thấy Nghĩa đã ra khỏi bụi cây và trôi băng băng về phía trước, Sĩ thì hình như
vẫn đang nằm dưới đáy thuyền úp. Tôi dùng mái chèo cố gắng nhấn vào thân cây hy
vọng đẩy 2 chiếc thuyền ra xa nhau. Tuy nhiên, dòng nước như cơn lốc xoáy, nhanh
đến độ không tưởng tượng được, thuyền của tôi lập tức bị lật úp và chồng lên
thuyền của Sĩ.
Tuấn
ngồi phía trước tôi bị hất tung xuống nước và trôi phăng phăng, còn tôi bị chìm
trong làn nước đỏ quạch. Chỗ này nước chảy xiết và khá sâu, tôi ngoi đầu lên
thở. Ôi không! Trên đầu tôi là chiếc thuyền lật úp. Nón bảo hiểm của tôi đập
vào thuyền “cộp cộp” mà vẫn không thoát ra được. Vì quá bất ngờ nên tôi hết hơi
nhanh chóng. Phản xạ tự nhiên của con người khi hết hơi là mở miệng hít thở, khiến
miệng tôi đầy nước Mekong .
Lúc
này tôi bị bất ngờ nên mất tinh thần ghê lắm. Tôi quyết định lặn về hướng trái
của bụi cây. Mắt tôi mở to dưới làn nước đỏ quạch nhưng hoàn toàn không nhìn
thấy gì, hai tay quạt mạnh lần mò ra khỏi đám cây chằng chịt rồi bơi thêm một
đoạn nữa cho thật chắc rồi mới ngoi lên.
Hai chiếc
thuyền lúc nãy vướng vào cây đã bị nước cuốn sang phía phải. Một chiếc theo
dòng trôi đến chỗ của Sỹ, chiếc kia thì càng lúc càng xa. Tôi bơi và tận dụng dòng
nước để tiếp cận con thuyền. Thật may mắn, chỉ chưa đầy 10 sải tay, tôi đã tiếp
cận được thuyền. Lúc này thuyền vẫn lật úp. Phía đáy thuyền thiết kế nhiều lỗ
nhỏ, tôi dùng đầu ngón tay bám vào đó và cùng nó trôi đi.
Tôi
đạp mạnh chân xuống dưới để hy vọng có thế ôm thuyền được tốt hơn. Nhưng một
cảm giác ớn lạnh chợt chạy băng qua sống lưng khi chân tôi chợt tiếp xúc với
một thứ gì đó vừa thô ráp vừa nhớt nhợt. Tôi chợt nhớ đến lời dặn của Od: Khi
bị rơi xuống nước thì chân phải đưa lên cao, vì bên dưới có thể có bụi cây hoặc
rong tảo. Nếu nó cuốn lấy chân thì rất nguy hiểm. Tôi chuyển sang bơi ngửa, tay
phải vịn lấy mạn thuyền.
Dòng
nước lại xô thuyền tôi vào một bụi cây khác. Chẳng hiểu sao khu vực này lắm cây
thế. Tôi lại lọt thỏm bên dưới chiếc thuyền. Lần này thì tôi đã chuẩn bị tinh
thần nên hít một hơi dài rồi lặn nhanh ra khỏi thuyền và bụi cây quỷ ám đó. Hy
vọng chiếc thuyền sau khi đâm vào cây sẽ lật trở lại. Nhưng không, thuyền vẫn
úp và tiếp tục trôi theo dòng nước chảy siết.
Lúc
này Sỹ đã leo được lên thuyền. Chiếc khác có đến 4 người: Như vậy là Nghĩa và
Tuấn đều đã được cứu. Chỉ còn mình tôi. Nước mạnh thế này thì Od chèo ngược
dòng cứu tôi sẽ là cả vấn đề. Tôi đành bơi đuổi theo con thuyền đang trôi. Kỳ
này, ý chí sinh tồn của tôi trở nên mãnh liệt, chỉ 7 sải tay tôi đã chụp được
thuyền. Lúc này tôi mới thấy mạn thuyền có một sợi dây nhỏ để bám. Nhớ lại cách
Od hướng dẫn cách lật lại thuyền khi dưới nước, tôi chồm qua thuyền. Lần 1
không thành công, lần 2 cũng không thành công. Tôi kiệt sức, phải nghỉ chút.
Tiếp tục lần thứ 3, thành công. Tôi chồm qua được thuyền, tay chộp lấy sợi dây
bên kia mạn thuyền và giật. Thuyền lập tức lật lại. Thật tự hào vì đã làm được
chuyện mà mình chưa từng làm và không bao giờ nghĩ là mình sẽ phải làm.
Tôi
nghỉ 1 phút, hít thở đều để lấy lại sức rồi tung mình lên thuyền ngồi vào vị
trí. Thuyền trống trơn: Mái chèo bị mất, 2 túi tư trang trong đó có chiếc Nikon
D90 cũng mất, chiếc kính mát Rayban cũng đã làm bạn với dòng Mekong
rồi. Một cảm giác buồn bã tràn ngập. Lúc sinh tồn lo cứu mình nhưng khi thoát
nạn thì nghĩ đến đồ. Chiếc Nikon đã theo tôi chinh chiến biết bao nhiêu năm nay
giờ hy sinh ở dòng Mekong này thật oan uổng
quá.
Rồi tôi
thấy một sợi dây thõng xuống nước, nắm dây kéo lên thấy hơi nặng ... tiếp tục
kéo ... Ôi, chiếc túi vẫn còn. Tôi lần sợi dây thứ 2 và kéo lên. Chiếc túi thứ
2 vẫn còn. Ai cha, thì ra bọn thiết kế thuyền đã tính toán hết các tình huống
… Od và anh huấn luyện viên chèo lại phía tôi. Od đưa tôi một mái chèo và hạ lệnh tất cả tấp vào bãi cát nhỏ bên trái dòng sông để ổn định đội hình. Mệnh lệnh rất quyết liệt nhưng anh em phải vất vả lắm mới đưa thuyền cập bờ được. Riêng tôi lên được bờ thì mặt xanh như tàu lá chuối. Nước mũi chảy lòng thòng và cơ thể rã rời sau mấy trận vật lộn và uống nướcMekong
tinh khiết …
(hình chỉ có tính minh họa)
… Od và anh huấn luyện viên chèo lại phía tôi. Od đưa tôi một mái chèo và hạ lệnh tất cả tấp vào bãi cát nhỏ bên trái dòng sông để ổn định đội hình. Mệnh lệnh rất quyết liệt nhưng anh em phải vất vả lắm mới đưa thuyền cập bờ được. Riêng tôi lên được bờ thì mặt xanh như tàu lá chuối. Nước mũi chảy lòng thòng và cơ thể rã rời sau mấy trận vật lộn và uống nước
(hình chỉ có tính minh họa)
1 nhận xét:
Xem bài này tui rất phấn khích, nhưng cũng đôi chút thắc mắc: không hiểu đơn vị dịch vụ kayak bên đó có biện pháp an toàn cho du khách không, chứ như trong bài viết thì e chừng còn sơ sài quá.
- Khách toàn những vị chẳng biết gì về kayak cả.
- Khách không mặc áo phao thì rơi xuống nước sẽ không an toàn, còn mặc áo phao thì khi thuyền lật úp và anh ta nằm trong gầm thì có thể kẹt luôn trong đó. Tất nhiên người có biết chút đỉnh về kayak thì sẽ lật được thuyền trở lạị.
Đăng nhận xét