(sưu tầm, trích dịch)
Sáu năm trước, vào một buổi bình minh tháng Sáu, tôi đứng bên bờ vịnh
Chesapeake .
Trời hôm đó nhiều mây làm tôi lo lắng nghĩ rằng tôi sẽ bị cuốn trôi ra ngoài
vịnh và bị sóng quật nhồi. Bờ bên kia xa thẳm và không thể nhìn thấy nó. Nước sâu thẳm, đen ngòm, đầy đe
dọa và chắc chắn đầy sứa cùng các động vật biển to hơn cả tôi. Tôi sợ. Nhưng hôm nay tôi đã sẵn sàng. Tiếng súng báo hiệu xuất phát vang
lên, tôi lao xuống nước cùng 300 vận động viên, bắt đầu cuộc hành trình bốn dặm rưỡi qua phía bờ bên kia.
Bơi vùng nước mở – không giống như chuyện bạn bị kích động tới mức
làm bạn phải lập tức từ bỏ công việc để tham gia, ví dụ đi nhảy băng-gi, hoặc
bay đến La Vegas để làm lễ kết hôn – đòi hỏi phải có sự chuẩn bị rất chu đáo. Bơi là một môn thể thao “nguyên
tố”. Bạn không cần mặc bộ đồ bơi lycra nylon. Bạn không cần đi giày và các trang
bị như ở những môn khác – trang bị cho bơi lội rất đơn giản – nhưng bơi vùng
nước mở lại là việc bạn phải hoạt động trong một môi trường không an toàn.
Quyết định đi bơi vào ngày hôm đó là quyết định cuối cùng của tôi trong
một loạt gần như vô tận các quyết định mà tôi không bao giờ nghĩ rằng tôi muốn
thực hiện. Khi tôi nói với mẹ tôi về việc tôi sẽ đi bơi đua thì bà nói: “Nhưng
... chưa có ai trong gia đình chúng ta là dân năng khiếu thể thao cả”.
Và khi tôi đụng Hardaker (huấn luyện viên bơi lội hồi xưa của tôi) tại cửa hàng
tạp hóa, tôi nói với chị ấy về cuộc bơi đua sắp tới, thì Hardaker ngạc nhiên: “Chị muốn bơi đua ư?”. Sau lưng
tôi không có hậu thuẫn. May có Rob, chồng tôi, ủng hộ, mặc dù anh ấy biết tôi rất khó lòng thành
công.
Ba năm trước, tôi đi du lịch đến bờ biển này và gặp Rob, vận động
viên đội tuyển của một trường đại học, một người từng tham gia các cuộc bơi đua
qua vịnh Chesapeake . Bây giờ, sau
ba năm, Rob,
linh hồn của tôi, thì thầm với tôi: “Anh nghĩ … nữ nhi không nên tham
gia cuộc thử thách này”. Thực tình tôi không phải là kẻ luyện bơi từ nhỏ (năng
khiếu vận động viên), cũng không phải là vận động viên của một đội bơi nào.
Người bơi đua được chia thành hai nhóm, Rob thuộc nhóm chuyên nghiệp, tôi thuộc nhóm nghiệp dư
... Các
điều kiện thi đấu liên tục thay đổi từ năm này sang năm khác, mỗi năm một khó
khăn hơn. Hồi xưa (cấp nghiệp dư) sẽ không thi đấu nếu nước quá lạnh, còn nay … vẫn. Sóng to … vẫn,
cho dù nó cao trên 3 ft. Người bơi có thể bị say sóng trong khi bơi.
Tôi bơi ... Tôi bị say sóng, miệng đầy nước muối, sặc sụa, nhịp thở không còn
đều nữa. Khi nghiêng đầu để hít thở thì nhiều lần tôi bị va phải bức tường nước. Nhưng rồi môi trường đáng sợ lúc ban đầu
sau đó trở thành quen thuộc. Bơi được nửa đường, cơ vai phải của tôi bắt đầu bị tổn thương, sau đó tới
cơ vai trái. Lưng tôi đau nhói do bị nỗ lực quá mức. Nhưng tôi vẫn bơi. Tôi muốn chiến thắng bản thân
...
Tôi về tới đích. Ba trăm người cùng bơi với tôi, trong đó khoảng một
nửa là bơi nhanh hơn tôi, và một nửa chậm hơn. Tất cả đều quan tâm đến thành tích bơi, và chỉ có
một vài người quan tâm đến điều kiện bơi đua. Tất cả những lời
tôi kể trên cũng chỉ muốn nói về những gì tôi muốn chia sẻ: Các điều kiện thời tiết khắc
nghiệt, chiếc phao định chuẩn ở dặm thứ ba bị mất tích, sự buồn nôn,… những
cái mà thực sự tôi đã gặp và tôi đã làm được.
Sự khó khăn và sự tuyệt vời mà cuộc đua mang lại,
đã thấm vào trong tôi trong vài tuần sau đó – nó là bài học không phải trong
ngày đua, mà trong quá trình luyện tập. Những việc nặng nhọc như vậy (bơi đua vùng nước mở) cần được
sự chuẩn
bị lâu dài về thể lực và trí lực. Thông qua việc bị chấn thương trên đường
đua, cộng với áp lực của gia đình, tôi đã đi đến hồ bơi để tập lại từ đầu, bắt đầu như một kẻ không
biết chút
gì về kỹ thuật bơi lội (không tính kiểu bơi chó) và tôi sẽ chỉ kết thúc quá trình luyện
tập khi đạt tiêu chuẩn của một động viên bơi lội thực thụ. Một số ngày tôi bơi tốt hơn so với tôi trước đây, và một số ngày
tôi bơi tồi tệ hơn trước. Tôi đã bật khóc trong hồ bơi. Tôi đã đôi co với chồng tôi trong khi anh ấy đang cố gắng để huấn luyện tôi
... Tôi
quan sát rất kĩ những kỹ xảo của anh ấy và của những kẻ khác. Cuối cùng tôi rút ra bài học: Nếu bạn quan sát
kĩ lưỡng (điều đó) thì cuối cùng bạn sẽ làm được (điều đó). Và đó không phải chỉ vì cơ thể của
bạn đã được khỏe mạnh hơn, mà còn vì tâm trí của bạn đã không còn bị quá khích nữa.
H: Bơi vùng nước mở (để minh họa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét