Danh sách các tab/trang

Thứ Hai, 7 tháng 12, 2015

Chuyến đi lặn ở Philippines của chúng tôi (P1)

(bài của một VĐV lặn scuba, trích dịch)

Đây không chỉ là chuyến đi đầu tiên của tôi ​​(tác giả) đến Philippines mà còn là chuyến đi lặn đầu tiên của tôi Thái bình dương. Nói vậy để các bạn biết tôi vui mừng sẵn sàng tới cỡ nào. Đích đến của chúng tôi là Cebu.

Nhóm lặn chúng tôi tới Cebu vào sáng thứ bảy. Hành lý của tôi bị thất lạc, và tôi chờ đợi, chờ đợi và chờ đợi – vẫn không thấy hành lý. Trong tay tôi chỉ còn chiếc máy ảnh, một túi đeo chứa một cặp đồ lót, PJS và áo thun (không có quần short), 1 bộ đồ tắm. Một cặp vợ chồng có hai con là trường hợp còn tồi tệ hơn tôi: cả 5 túi của họ bị mất tích và họ không có quần áo cho bản thân con cái. Những người bị mất hành lý đã đã sử dụng dịch vụ của 3 hãng hàng không khác nhau (American, United và Delta).

Chiều thứ bảy
Magic Island Resort, Moalboal.
Hai
tiếng rưỡi chạy xe từ sân bay đến khu nghỉ mát. Mệt. Những đường phố hẹp, quanh co rắn lượn và không có bảng chỉ dẫn và đèn giao thông. Dây điện, dây nhợ treo ở khắp mọi nơi. Những chiếc xe ba bánh và xe buýt nhỏ sơn đủ màu chen nhau trên phố và hầu như không bỏ lỡ một khe hở nào rộng trên 1 inch.

Đến khu nghỉ mát, tôi vào cửa hàng tìm mua một đôi giày, một T-shirt, nhưng không có loại side lớn dành cho tôi. Tôi nóng nực, mệt mỏi, bẩn thỉu và không có đồ sạch để thay đây không phải là một hình ảnh của một kẻ đang hạnh phúc.

Sáng chủ nhật tôi đi ăn sáng trong
bộ đồ của nhóm bạn lặn cho mượn. Sau đó phần còn lại của nhóm tôi đi lặn, còn tôi đi bộ xung quanh khu nghỉ mát ngắm cảnh, chụp vài tấm hình và cố gắng thư giãn. Tôi lo lắng khi các trang thiết bị lặn của tôi bị mất tích, đó là khó khăn cho một người thích kiểm soát các kỹ năng lặn như tôi.

Nhóm lặn của tôi đã trở về, kể lại những thứ họ nhìn thấy ở dưới đáy biển và những gì tôi đã bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy – chúng tuyệt vời! Họ tiếp tục đi lặn cú thứ hai trong ngày, còn tôi thì tới nhà hàng để giết thời gian, để ăn trưa và thăm dò tin tức của các túi đồ mất tích. Có vẻ như các túi này đã do người lái xe tại sân bay Cebu chuyển nhầm địa chỉ. Và tất cả các túi đều đã đến sau khi tôi ăn trưa.

Chuyến lặn buổi chiều sẽ bắt đầu vào 15.00h, vì vậy tôi vội vàng chuẩn bị các thiết bị lặn, rồi Divemaster(DM(*) đưa tôi ra bến tàu. Một đám thợ lặn 30 người đang ở đó, với 5 chiếc thuyền lặn. Khách sạn Magic Island của chúng tôi chỉ có 4 thuyền, vì vậy họ đã thuê thêm một chiếc từ khu nghỉ mát khác. Nhóm chúng tôi lên chiếc thuyền thuê.

Đó là một
chuyến lặn tuyệt vời, cảnh quan vô cùng phong phú. Rất nhiều thứ tôi chưa bao giờ được thấy trước đây. Tuyệt vời ! Huyền diệu ! Chúng tôi lang thang dưới đáy biển 60 phút. Chiếc thuyền lặn đi theo dấu vết bọt bong bóng của chúng tôi để đón chúng tôi. Leo lên thuyền, tôi thực sự chỉ muốn lập tức trở lại đáy biển với chai khí khác. Chúng tôi trở về khu nghỉ mát. Khi tới bến, một DM khác tới gạ tôi làm một lặn đêm từ bờ. Do đã bỏ lỡ hai lặn buổi sáng, nên tôi đồng ý ngay. Chúng tôi phải chờ tới 50 phút để có được bữa ăn tối (ở khu nghỉ mát chẳng có ai vội vã cả).

Wedon (tên của DM này) dẫn lặn nhưng lại không có đèn pin, trừ đèn pin của tôi. Hai chúng tôi lặn được 55 phút thì đèn pin bị tắt (có lẽ do tôi đã không sạc đầy) và chúng tôi trở về bến (khoảng 5 phút) trong bóng đêm.

Trong 5 ngày tiếp theo, chương trình hàng ngày của chúng tôi như sau: Ăn sáng, nhận 3 chai khí “tiêu chuẩn trong ngày, lặn buổi sáng cú thứ nhất (thường là 60 phút +), rồi ăn bữa nhẹ trên thuyền, hoặc nếu gần, quay lại khu nghỉ mát. Sau đó lặn cú thứ hai, rồi trở lại khu nghỉ mát ăn trưa. Thủy thủ đoàn sẽ giúp ngâm rửa các thiết bị của khách, vì vậy bạn có thể yên tâm ngồi ăn trưa. 15.00h là cú lặn buổi chiều (thường là 60 phút +) và sau đó quay trở về khu du lịch.

Nếu bạn thích lặn đêm, họ sẽ đưa bạn chai khí nữa. Ngoại trừ một đêm lặn từ tàu theo “tiêu chuẩn”, các cú lặn đêm đều là lặn từ bờ. Vào thời gian này, thủy triều xuống thấp về đêm, để lại bờ cát rộng và đá ngầm, nên chúng tôi quyết định lặn đêm từ thuyền. Nhưng tới đêm, thủy triều lại xuống nữa, làm thuyền lặn không cập sát bờ được. Để tránh bị vụn san hô và đá đâm vào bàn chân, bạn cần có giày để đi bộ từ thuyền vào bờ. Tôi đã phải tuôn ra nhiều ngôn ngữ bẩn khi chúng tôi phải cõng thiết bị lội bộ lên bờ.

Dưới độ sâu chừng 20 đến 30 feet nước, tôi bị nhiều sinh vật trong suốt, không bằng thủ đoạn nào, tấn công tôi. Mặt và cổ của tôi bị sưng tấy, thậm chí cả ở trên cằm và trên môi. Tôi bôi benadryl do một người trên thuyền lặn đưa, và sau đó bôi kem cortisone từ bác sĩcho các vết chích trực tiếp. Trong 2 ngày đầu bị chích, tôi rất đau. Sau khi sử dụng kem cortisone đã thấy tốt hơn. Chắc bạn đang tự hỏi, làm sao để không bị chích đây ? Một chủ cửa hàng đồ lặn đã cho tôi mượn chiếc mũ trùm đầu che được hầu hết mặt và cổ. Đó là chiếc mũ nylon in hoa màu vàng và màu hồng sặc sỡ, và thực sự không đồng bộ với một Diver như tôi, nhưng có giá trị là sẽ không bị chích nữa. Sẽ là ngu ngốc nếu tôi không dùng nó. Tôi không cho phép nhóm lặn chụp hình tôi trong nước – khi tôi đang đội chiếc mũ lập dị đó. (còn nữa)


(*) Xin xem “Tự điển Lanbien” ở trên cùng bên phải trang tin này.

Không có nhận xét nào: