Những chuyện không phải của tỉ phú:
Tại Phú quốc xa xôi, giá của RB và VE cho một khách là 75 USD/2 lần lặn, khách quen giảm 10%. Tôi đưa ra “chứng cứ” về sự quen biết nên được VE bớt. Tỉ phú đi chơi một ngày mất dăm ngàn USD như không, còn tôi chỉ bỏ ra có 67,5 USD mà một mình một tàu, và hơn thế, một mình … một biển (không tính dân chài), quả là “trên cơ” anh tỉ phú.
Chì “đối trọng” đeo quanh bụng.
DM đưa tôi 4 kí chì. Tôi xua tay: “Với Wetsuit (áo thợ lặn) 3 li thì chú phải đeo 7 kí”. Hai bên “trả giá” qua lại và tiến tới “thỏa thuận chung” là 6 kí (với thể trạng của tôi, tới bất cứ đâu cũng bị người ta khẳng định “4 kí là dư rồi”). Chúng tôi nhảy xuống biển. DM ra hiệu “lặn nhé” rồi chìm, bong bóng lục bục nổi lên, còn tôi chỉ … ngập đầu. DM trồi lên, bắt tôi cắm đầu xuống, đưa chân lên trời nhưng vẫn không khá hơn. Anh ta lôi tôi chìm xuống hơn mét rồi thả tay ra, tôi từ từ … nổi lên. “Chú kì quá hén” – DM cười ha há. “Chú nói rồi, tại tụi bay không tin” – tôi cười to hơn. DM gài thêm cho tôi 1 kí chì và cả hai ... chìm nghỉm.
Món quà của tôi.
Lần lặn thứ hai, tôi bị rớt con dao lặn (loại bao dao không có nhíp khóa tự động và tôi quên khóa lại sau khi “giới thiệu” con dao với DM và Boatswain). Lên tàu tôi tần ngần: “Cho chú xuống tìm con dao. Chú sẽ trả tiền lần lặn thứ ba”. DM đồng ý nhưng nét mặt thoáng buồn. A há, tôi hiểu rồi, anh chàng rất khoái dao lặn. Tôi quyết định: “Thôi, khỏi lặn, chú cho tụi con bao dao, luôn bộ dây đeo. Nếu con tìm được dao, thì xem như quà chú tặng”. DM vung tay: “Sáng mai VE có hai khách, thế nào con cũng tìm được, dễ mà”.
Món quà của anh bạn tôi.
Sau chuyến đi Phú quốc của nhà tỉ phú (là tôi), anh Đạt, dân gốc thủy thủ, với thái độ thông cảm, đã tặng tôi (dưới danh nghĩa “bán ra” với giá 5 ngàn VND) con dao lặn Wenoka nhíp khóa tự động.
Món quà của DM.
Lúc chia tay, DM nói: “Đi với chú dzui thiệt. Lần sau chú ra, con sẽ đưa chú tới điểm có cá mập. Đặc sản đấy, “tụi nó” không biết đâu”. Không rõ “tụi nó” bao gồm những ai?
Mãi sau này tôi mới biết, đó là “vịnh cá mập” (“lãnh hải” của các Bamboo Shark) rất ít người biết, kể cả thổ dân. Tuy nhiên, cho tới nay, tôi vẫn chưa có dịp trở lại Phú quốc để hưởng món quà của DM tặng.
(sẽ có bài mô tả về “vịnh cá mập”).
Hình: đáy biển Phú quốc.
2 nhận xét:
Hê hê, chú Quang phóng khoáng thiệt hen! Mai một chú cho cháu cái chưn nhái, cháu sẽ tặng lại chú một bài viết ;)
Tánh chú hào phóng lắm. Bá tánh nói "đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn", vì vậy, đi nhậu với bạn bè là chú đều bao gởi xe trước, còn tiền bia, mồi thì để anh em bao, chứ mình thanh toán hết mọi thứ thì anh em buồn.
Đăng nhận xét