Danh sách các tab/trang

Chủ Nhật, 8 tháng 4, 2012

Lặn xuống Lỗ xanh. P3: Hai bức hình trong phòng khách

Chuyến thứ hai, chúng tôi đi xuống theo lộ trình như chuyến khảo sát, cho tới khi gặp vỉa đá đột ngột thụt vào. Chúng tôi lặn xuống dưới vỉa đá đó để bước vô “giáo đường” vĩ đại và bơi về phía các nhũ đá khổng lồ. Chúng lớn hơn bất kỳ một cây sồi nào mà tôi đã từng thấy. Một cảnh rất ấn tượng. Sự xuất hiện của thợ lặn sinh ra các bong bóng khí tạt vào nó, làm các hạt cát bắt đầu tách ra như tuyết rơi xung quanh tôi. Tôi chụp hình, đèn chớp liên tục. Kirk kêu tôi đứng cạnh cột đá để anh chụp hình. Sau đó, rất thận trọng để máy không rơi, chúng tôi đổi vị trí để tôi chụp cho anh ta.


Tôi tự nhủ phải thư giãn, thư giãn ... Những hang động ngầm khác còn có chút ánh sáng chiếu rọi từ trên xuống, nhưng ở đây là hoàng hôn vĩnh cửu. Tôi nhìn thấy nhóm lặn khác đang bơi men theo vách đá, trong bóng tối âm u. Không hề thấy bóng dáng cá hay thực vật nào. Tám phút trôi qua. Tôi chiêm ngưỡng nhũ đá và cảm thấy sự thô ráp của nó, lấp lánh ánh thạch anh.

... Kirk đặt tay lên vai tôi. Tôi quay lại, anh ta đưa cạnh bàn tay lên mặt – kí hiệu này chỉ có một ý nghĩa “có–cá–mập”. Nhìn ra khoảng không màu xanh nhờ nhờ, tôi đã thấy chúng. Đó không phải là lũ cá mập Báo lười biếng và overfed mà tôi từng thấy ở rạn san hô, mà là những con Cá Mập Xám to lớn, cường tráng, đôi mắt đen nhìn xoáy vào những kẻ xâm nhập. Chúng ở hơi xa cho một cú chụp hình bằng máy MX-10. Tôi muốn lại gần, tôi không sợ. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ thoải mái hơn với một đàn cá mập hơn là gặp một con đơn độc. Chúng dường như có kế hoạch riêng và trong kế hoạch của chúng không có tôi. Tôi đoán chúng là những con cá cái tới đây tìm nơi trú ẩn an toàn để sinh nở. Tuy nhiên, tất cả các giống cái khi đẻ con thường có xu hướng dữ tợn, vì vậy, tôi quyết định giữ khoảng cách. Tôi tin rằng chúng sẽ sớm nhận ra là gặp chúng tôi sẽ buồn chán và sẽ bỏ đi. Chẳng bao lâu chúng bỏ đi thật. Bóng chúng mờ dần như những hồn ma trong ánh hoàng hôn.

Mười hai phút đã hết. Chúng tôi bắt đầu đi lên, đi về nơi của ánh sáng mặt trời ngự trị. Tốc độ đi lên chậm rãi nhưng tai tôi vẫn không kịp cân bằng. Đầu tôi bắt đầu nhức như búa bổ, kết hợp với muốn ói ... Nhưng đi lên chậm cũng cho tôi nhiều thời gian chụp hình các chú cá lang thang. Bức hình treo ở phòng khách nhà tôi là hình tôi chụp khi đi lên: một con cá mập khổng lồ bơi trong chùm tia sáng rọi thẳng từ trên xuống, và một hình ảnh khác khắc sâu trong trí nhớ của tôi, đó là cảnh đàn Cá Mập Xám đang lui dần vào bóng tối vĩnh cửu. (hết)
H: hang Great Blue Hole.

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

Tác giả mô tả rất sinh động, chân thực, dí dỏm.