Một HLV môn ván diều nói (trích):
… Anh đã điều khiển được diều (ở trên bờ), anh đã có cảm giác đó rồi phải không? Bây giờ, khi đứng lên được trên tấm ván, anh lại có một cảm giác lạ nữa; khi anh chạy trên mặt nước, anh có một cảm giác lạ nữa; và khi anh điều khiển diều để nó nhấc anh lên khỏi mặt nước, anh lại có một cảm giác lạ nữa. Càng về sau, anh càng có nhiều cảm giác lạ. Khi anh đã nhào lộn được rồi, hoặc sau khi anh tập được một kỹ thuật nào thành công, thì cảm giác càng lạ nữa. Những cảm giác tuyệt vời!
Nếu không biết điều khiển diều sẽ nguy hiểm. Ở đây đã từng xảy ra tai nạn, nhưng chỉ bị thương nhẹ, vì ở bãi biển Mũi Né toàn là cát nên (khi bị té) không bị sao, ngoài những trầy sướt, hoặc bị dây diều cứa chân tay, thì chưa có trường hợp nào nặng. Công việc của chúng tôi là hướng dẫn cho người chơi các quy tắc an toàn.
Nhiều người cho rằng môn này là mạo hiểm và đòi hỏi nhiều kỹ năng; nhưng đó chính là yếu tố hấp dẫn, đó là cái làm cho người ta đam mê.
Đối với người Việt mình, môn thể thao này vẫn còn mới, vì mới du nhập khoảng 10 năm thôi. Người Việt mình tham gia môn này còn ít lắm, thứ nhất là sợ nắng, thứ hai là không biết bơi, trong khi môn này chỉ chơi được ở ngoài biển, mà ngoài biển thì vừa nắng vừa gió, và phải bơi nữa. Một phần cũng vì chi phí chơi môn này còn khá đắt với người Việt. Phải nhập từ con diều, ván, thanh điều khiển, ống bơm, đai, ...
Nhiều người Việt nam đã hỏi tôi và tôi đều giới thiệu cho họ, nhưng phần lớn họ không tham gia, vì thứ nhất là giá cả, thứ hai là sợ nắng gió, sợ đen. Hy vọng năm, mười năm nữa sẽ thay đổi, họ cần thể thao nhiều hơn, và sẽ tìm tới môn thể thao này. Theo tôi thì môn thể thao này rất tốt, lại thoải mái đầu óc nữa. Chơi môn này là vận động toàn thân cộng với trí não ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét