Danh sách các tab/trang

Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013

Từ một kẻ không thể bơi hết chiều dài hồ bơi …

(bài của bạn Scerpio, trích)

Chúng ta ai cũng có lý do, kinh nghiệm, và động lực bơi khác nhau. Chuyện của tôi rất là bất đắc dĩ và khôi hài. Thấy nhiều người chia sẻ kinh nghiệm học bơi nên tôi cũng muốn chia sẻ kinh nghiệm của tôi cho quý vị.

… Tôi theo mấy đứa trong xóm đi hồ bơi Chi lăng. Ban đầu thì chơi ở chỗ cạn, nhưng đông quá, có khi không có chỗ đứng, nên tôi ước gì mình ra chỗ sâu có ít người hơn. Rồi từ từ, tôi mò ra chỗ sâu hơn một ít, tập đứng nước, quạt tay đạp chân để bơi đến thành hồ là đủ. Một hôm, không biết tôi tìm đâu ra được cuốn sách dạy bơi có hình vẽ dạy những môn bơi. Tôi học lóm lấy “món sải” và thực hành khi đi bơi, đủ để bơi chiều ngang hồ thôi …
 
Khi qua Mỹ, tôi vào lớp High school, lớp 10, tương đương với cấp 3 bên Việt nam. Bên này thể thao rất phổ biến. Từ bé 4-5 tuổi họ đã khuyến khích trẻ con chơi thể thao rồi. Trường cấp 2 nào cũng có sân vận động ngoài trời và sân bóng rổ, bóng chuyền trong nhà, lại có vài đội thể thao thi đấu với trường khác. Trường cấp 3 thì đa phần có thêm Gym, hồ bơi, và nhiều đội thể thao khác. Bữa học nào ai cũng phải có một giờ gọi là “giáo dục thể thao bắt buộc”, mình có thể chọn môn nào mình thích. Do mới chân ướt chân ráo, tôi không biết là có quyền lựa chọn, nên giờ thể thao của tôi là … Gym. “Giờ Gym” của tôi chán lắm, chỉ ngồi coi tụi nó chơi bóng rổ.

Trường tôi có hồ bơi. Nghĩ lại ở Việt nam phải trả tiền vào hồ bơi đông nghẹt, còn bên này hồ đã vắng mà không tốn tiền thì quá tuyệt. Vì vậy tôi quyết tâm chọn môn bơi nào đó cho học kỳ tới. Ngày lựa chọn cũng đến. Tôi mừng rỡ khi thấy ông huấn luyện viên ghi tên ba lớp bơi trên bảng:
1. BEGINNER SWIMMING
2. COMPETITIVE SWIMMING
3. INTERMEDIATE SWIMMING

Lúc đó tiếng Anh tiếng Mỹ của tôi chưa ra gì nên tôi cứ nhìn vào thứ tự và đoán 1 có nghĩa là dễ nhất (tôi biết nghĩa của BEGINNER), 3 là khó nhất, nên tôi chọn ngay số 2! Sau này tôi mới biết (tạm dịch): BEGINNER – hạng bắt đầu, COMPETITIVE – hạng thi đấu, INTERMEDIATE – hạng trung cấp.

Ngày đầu tiên của kỳ học sau, tôi phấn khởi bỏ quần xà lỏn và cái khăn vào cặp. Đến giờ bơi, tôi thay quần, vắt khăn lên vai, hớn hở vào hồ bơi. Tôi mường tượng cảnh tôi và khoảng mười mấy đứa nữa là cùng, biết đâu sẽ có nhiều gái hơn trai, sẽ vùng vẫy, tạt nước, lặn ngụp trong một tiếng đồng hồ cho thoải mái rồi đi học tiếp. Còn gì bằng! Nhưng khi bước qua cửa, tôi chẳng thấy ma nào ở dưới nước. Nhìn qua bên kia hồ, tôi thấy khoảng mười mấy đứa Mỹ, trắng bóc, trai có, gái có, đứa nào cũng mặc đồ Speedo màu xanh bó sát người như đồng phục. Còn tôi ở bên này hồ, mặc quần xà lỏn bóng đá màu cam với “ba gạch Addidas” nổi bật! Tôi nghĩ mình vào lộn lớp rồi, nhưng tôi nhớ rất rõ là giờ bơi của mình là giờ này mà. Thôi kệ, mình đã vào đây rồi, biết làm sao đây.

Thấy một thằng nhóc da vàng, tóc đen, mặc quần xà lỏn cam bước vào, bọn Mẽo kia nhìn tôi như nhìn thấy người ở hành tinh khác mới xuống vậy. Sau một vài giây há hốc, chúng xì xào bàn tán với nhau cái gì đó. Tôi tìm một góc đứng xó ró một mình thì cánh cửa tung ra: Một người lớn xuất hiện với cái kèn trên cổ, chắc ổng là huấn luyện viên. Ổng nói bí ba bí bô gì đó tôi không hiểu lấy một chữ, và khi ánh mắt ông ấy quẹt đến tôi thì tôi thấy rõ sự ngạc nhiên trên mặt của ổng trong vài giây, rồi ổng quát tiếp. Tôi không nghe ra được một chữ nào, nhưng nghĩ cứ tụi kia làm gì thì mình làm nấy là được.

Điểm danh xong, tụi nó sắp thành 4 hàng ở một bên hồ. Tôi đi theo tụi nó, lựa hàng có nhiều đứa nhỏ nhất mà đứng vào ... chót. Ông ta lại bí bô một tràng nữa, rồi một tiếng kèn reo “toét”. Lập tức thằng đứng đầu nhảy xuống nước, rồi trồi lên ở giữa hồ, quạt tay vài cái thì “toét” tiếng nữa, thằng kế tiếp nhảy xuống và bơi qua bên kia hồ, rồi đứa kế tiếp. Qua đến bên kia, bọn nó trèo lên bờ, đứng chờ.

Rồi cũng đến lượt tôi. Tôi ùm xuống nước, ngóc đầu lên ngay lập tức, quạt tay đạp chân, hì hục bơi làm sao cho đến được bên kia. Tôi không nhớ chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhớ qua đến bên kia hồ là đã mệt nhoài, mắt mờ đi (tôi không có kính bơi). Tôi không ngờ mình có thể bơi xa 
được đến như thế, và rất hãnh diện với bản thân vì đã làm được một việc ghê gớm mà tôi chưa bao giờ dám làm! Tôi thở hổn hển, trèo lên chưa xong thì “toét” cái nữa. Tôi vừa quay lại thì thằng thứ nhất đã bơi qua nửa hồ rồi. Rồi "toét, toét, toét", lần lược chúng nó nhảy xuống bơi qua bên kia hết. Tôi rã rời, nhưng không biết làm gì hay nói gì được, đành liều nhảy xuống theo bọn nó luôn. Qua đến bờ bên kia thì thảm kịch lại tái diễn và cứ lặp đi lặp lại ít nhất cũng nửa tiếng, nhưng với tôi nó là thiên thu! Bơi xong, trong khi đi sang lớp học, tôi quỵ xuống vì chuột rút. Trong cuộc đời tôi chưa bao giờ vất vả tới như vậy. Tôi ráng xoa bóp cho đỡ rồi đi tiếp.

Cứ như thế, ngày nào cũng như ngày nào, tôi cứ vào lớp bơi mà lãnh đòn.

Vài tuần sau, khi có dịp nói chuyện với mấy đứa trong lớp, tôi mới biết tụi nó thuộc đội bơi của trường. Thường chúng nó tập sau giờ học mỗi ngày, nhưng muốn bơi thêm nên chúng nó mới vào đây. Vậy là tôi, một thằng không biết bơi, mà nhập chung với dân chuyên nghiệp! Tôi tính xin đổi lớp nhưng không biết nói ra sao nên đành cắn răng chịu đựng.

Tuổi trẻ mầu nhiệm làm sao. Mỗi ngày tôi bơi một khá hơn. Bụng lúc nào cũng đói. Có mệt thì ngày hôm sau phục hồi liền, mà còn khỏe hơn nữa. Nhưng tôi vẫn là thằng hạng chót, bơi không bằng ai. Nhiều đứa khinh tôi vì tôi quá dở, nhưng cũng có vài đứa tội cho tôi, còn ông huấn luyện viên thấy tôi chịu khó, không một lời than thở hay cằn nhằn như đám khác, nên ổng để cho tôi “vương vấn”.

Đến cuối năm học, có mấy đứa khuyên tôi nên thử vào đội bơi. Năm học sau tôi 
thử xin vào đội bơi và đã được tuyển. Tôi bơi không bằng ai, nhưng môn ếch thì không ai bằng tôi. Có lẽ cũng nhờ bà dì tôi dạy cho hồi nhỏ nên tôi quen đạp và có cú đạp ếch rất mạnh – thế thì tôi đi chuyên ếch, rồi từ từ tập thêm bướm. Rồi vì khá hai môn này nên tôi thêm môn bơi phối hợp luôn (Individual Medley).


Ở tuổi teen thì sức càng ngày càng khỏe thêm. Vì có ý chí và không nản cực nhọc, không than thở, tôi bơi càng ngày càng khá hơn. Vào năm sau, tức là năm lớp 12, tôi phá kỷ lục bơi ếch của trường tôi và được vào chung kết thành phố.

Từ một đứa bọt bèo bị chê bai, lúc này ai cũng muốn làm bạn với tôi(*). Trước kia tôi nghĩ mình không phải là dân thể thao, nhưng kinh nghiệm bơi lội cho tôi thấy là mình không thử làm sao biết được. Nhờ bơi lội mà tôi đã tự tin mình hơn, và từ đó tôi thử chơi nhiều môn khác và thấy là mình cũng có máu thể thao, “văn võ song toàn” chứ không phải là thư sinh như hồi xưa mình đã nghĩ. 


Nếu ai có hỏi làm cái này thế nào, bắt đầu cái kia ra sao, theo kinh nghiệm của tôi thì nhiều khi tôi chỉ muốn khuyên là Just Do it! 


(*) Bên Mỹ, bạn sẽ không có chỗ đứng trong giới bạn bè nếu bạn không rành một môn thể thao nào, cho dù bạn học rất giỏi (NST).

Hình vui: "Cũng như" bạn Scerpio hồi đầu, du khách này đang "thách đấu" với các VĐV lò võ Bình định (hình do anh Đỗ Nghĩa cung cấp).

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

Đọc bài này mà em cười đau cả bụng...