(Bài của bạn Mario – mariovittone.com,
trích dịch)
Bài báo có đoạn: … Vị Captain
bơi gấp. Ông bơi gấp, mắt dõi về hướng của một kẻ nào đó trong một nhóm người
đang vui đùa dưới biển. Một người đàn ông trong nhóm quay lại nói với vợ anh
ta: “Anh biết ông ta nghĩ rằng em đang bị ngộp nước và sắp bị chìm, ha ha”. Những
người trong nhóm vẫn vui đùa, tạt nước tung tóe. Bà vợ la lên giọng đầy khó
chịu: “Tôi không sao cả, ông định làm gì vậy ?”. Người chồng cũng la hét, khua tay
ra hiệu không sao, nhưng vị Captain lại bơi nhanh hơn. “Tránh ra !”
Ông ta hét lên và bơi lướt qua đám người đang vui đùa chừng hơn 10 feet. Cô con
gái 9 tuổi của cặp vợ chồng này đang bị ngộp nước. Cô bé đã được an toàn
trong cánh tay của vị Captain. Cô bé bật khóc tức tưởi “Ba ơi”...
Làm thế nào mà vị Captain
trong bài báo trên biết cô bé đang bị ngộp nước – từ một vị trí cách xa trên 15
mét – trong khi người cha của cô bé chỉ cách chưa đầy 1 mét lại không hay biết ?
Người đang ngộp nước không có
dấu hiệu dãy dụa mãnh liệt làm cho nước tung toét lên, hoăc kêu gọi cầu cứu – như
theo sự hiểu biết của mọi người. Vị Captain này đã được huấn luyện cùng
với nhiều năm kinh nghiệm để nhận diện những nạn nhân đang bị ngộp nước (ông
vốn là nhân viên cứu hộ). Trong khi đó kiến thức của người cha về hình ảnh
người bị ngộp nước chỉ là qua màn hình nhỏ.
Nếu bạn cùng một nhóm bạn ở
gần nhau trong khu vực nước mở (tôi nghĩ sẽ đúng cho tất cả mọi người), bạn hãy
để ý tới những người xung quanh. Hãy đừng chờ tới khi bé gái bật khóc tức tưởi
“ba ơi” – mà trước đó bé gái không thể nào cất tiếng cầu cứu được.
Tôi (tác giả) không ngạc
nhiên về câu chuyện trên vì tôi từng là một nhân viên cứu hộ bơi lội bờ
biển. Thông thường chúng ta rất dễ hiểu lầm về sự âm thầm của nạn nhân khi
họ đang bị ngộp nước: Chúng ta cứ tưởng nạn nhân sẽ phải vùng vẫy tay chân,
nước bắn lên tung tóe và la hét hoảng sợ (y như diễn xuất của các diễn viên màn
ảnh) và cho đó là dấu hiệu để chúng ta nhận biết, nhưng thực sự điều đó
hầu như không xảy ra trong thực tế.
Trong các trường hợp đuối
nước, người bị ngộp nước cố tránh khỏi bị ngộp thở trong nước, nhưng hầu hết họ
không vẫy tay, không la hét, và ít khi thấy nước văng lên tung toé. Để có một khái
niệm về nạn nhân đang trong tình trạng ngộp nước trong âm thầm và không thể hiện sự hoảng
hốt của họ, quí vị hãy để ý một thống kê sau: Số trẻ em tuổi 15 trở xuống (của
Quốc gia chúng ta) bị chết đuối chiếm hàng thứ nhì (chỉ sau tai nạn giao thông
đường bộ), và theo một dự đoán, có khoảng 750 trẻ em (sẽ) bị chết đuối
trong năm tới, 375 trẻ em (sẽ) chết đuối trong khoảng cách 25 yards cách vị trí
của cha mẹ hoặc người lớn đi kèm trẻ em đó. Khoảng chừng 10% trong số trẻ em
(sẽ) bị chết đuối ngay trước mắt người lớn đi kèm mà người lớn đó không hề hay
biết.
“Nạn nhân bị ngộp nước nhưng
có vẻ không giống như bị ngộp nước” có sự phản ứng như sau:
Ngoại trừ trường
hợp hiếm hoi, nạn nhân bị ngộp nước không thể kêu cứu được bằng những động
tác cụ thể. Bởi sự hô hấp được sáng tạo qua hơi thở, kế đó là phát âm (tiếng
nói) qua hơi thở. Sự hô hấp phải được thực hiện trước khi âm thanh được
phát âm.
Do miệng của nạn nhân bị chìm
dưới mặt nước, và khi miệng nhô được lên mặt nước lần nữa, thì do miệng của họ không
thể ở lại lâu trên mặt nước, để vừa hít thở sau đó lại vừa la hét cầu cứu: Khi
miệng của nạn nhân lên khỏi mặt nước, họ lập tức hít thở, và ngay lúc đó, miệng
của họ lại chìm dưới mặt nước thêm lần nữa.
Nạn nhân không có khả năng
vẫy tay ra hiệu. Theo bản năng tự nhiên, nạn nhân sẽ đưa tay lên ngang rồi đẩy
xuống, mục đích để nâng đỡ cơ thể và miệng lên khỏi mặt nước, để cố hít thở
không khí. Do vậy sẽ không kịp vẫy tay ra hiệu.
Thông qua “Phản Ứng Tự Nhiên
Của Nạn Nhân Bị Ngộp Nước”, nạn nhân không thể nào tự điều khiển được tay chân:
Thông thường khi nạn nhân đang gặp khó khăn trên mặt nước, họ không thể nào
ngăn chặn được cơ thể của họ đang bị chìm dưới mặt nước, và họ cũng không thể
nào điều khiển tay chân như: vẫy tay, kêu cầu cứu, di chuyển về phía
bờ hoặc về phía nhân viên cứu hộ, thậm chí không thể điều khiển được tay chân để
với lấy phao cứu hộ.
Nạn nhân (trong bài viết) vẫn
đứng thẳng dưới nước nhưng không có vật gì để trợ giúp, ngoại trừ việc nạn nhân
đã thoát hiểm bởi một người có hiểu biết về cấp cứu bơi lội: Những người bị
ngộp nước chỉ có thể vùng vẫy trên mặt nước độ chừng 20 tới 60 giây trước khi
bị chìm nghỉm.
Nhưng … không có nghĩa là một
người đang gào thét và vùng vẫy tay chây loạn xạ là kẻ không gặp rắc rối –
nạn nhân này đang trong tình trạng khủng hoảng. Không như sự phản ứng của tình
huống kể trên, sự hoảng sợ về nước của người bị ngộp nước sẽ thoáng qua rất
nhanh, và cũng không giống như nạn nhân kể trên, nạn nhân này vẫn có thể tự thoát
hiểm. Họ sẽ chụp ngay lấy phao cứu hộ, thậm chí sợi dây phao cứu hộ. Với
nhóm này, bạn hãy chú ý một số trong các dấu hiệu sau:
-Đầu thấp dưới mặt nước,
miệng ngang mặt nước.
-Đầu ngửa ra sau và miệng mở
rộng.
-Mắt ướt và mất thần, không làm
chủ được mình.
-Mắt nhắm nghiền.
-Tóc phủ xõa mặt.
-Người đứng thẳng, không dùng
chân đạp nước.
-Hơi thở nhanh và dồn dập.
-Cố gắng bơi theo một hướng
nhưng cơ thể không thể di chuyển được.
-Cố gắng xoay để nằm ngửa
trên mặt nước.
-Đạp chân như đạp
xe đạp nhưng cơ thể không nổi trên mặt nước.
Nếu trường hợp một người rớt
khỏi bong tàu, thoáng qua mọi chuyện trông có vẻ bình thường – nhưng bạn đừng
có vội tìn tưởng như vậy. Đôi khi dấu hiệu của một người đang bị ngộp
nước lại không có vẻ gì đang bị ngộp nước. Nạn nhân trông có vẻ như đang đập
tay chân trong nước và mắt hướng về bong tàu. Có một cách kiểm tra là bạn
lên tiếng hỏi nạn nhân: “Bạn có bị gì không?”. Nếu họ trả lời thì có thể họ
không hề hấn gì. Còn nếu nhân “trả lời” bằng cặp mắt đờ đẫn, ngay lập tức
bạn phải giúp nạn nhân trong vòng dưới 30 giây.
Và tôi xin lưu ý với các bậc
phụ huynh: Trẻ em đang chơi trong nước một cách ồn ào, bỗng đột nhiên nó yên
lặng, thì bạn phải lập tức đến ngay nó và tìm hiểu lý do tại sao.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét