Nói tới tỉ phú, người ta nghĩ ngay tới chiếc du thuyền sang trọng với một thủy thủy đoàn chuyên nghiệp, cần mẫn để phục vụ chỉ cho MỘT NGƯỜI. Chỉ riêng ngày 23/5/2009 thôi, tôi đã như vậy.
Tôi ra Phú quốc đúng dịp thời tiết không tốt lắm cho lặn giải trí. Đảo có hai câu lạc bộ lặn là RainBow (RB) và Vietnam Explore (VE). RB đang "nghỉ phép" nên, dĩ nhiên, tôi đi với VE.
Buổi sáng xe VE ghé rước tôi, chạy thẳng xuống Nam đảo. Té ra toàn đảo hôm nay chỉ có một khách lặn là tôi. Tới cảng, chiếc tàu lặn trắng toát với đầy đủ phòng VIP, cabin Pilot, bếp, hầm máy, WC, bong, cùng kíp Thủy thủ đoàn: Captain, Chief Engineer, Chef Cook, Divemaster (DM), Boatswain kiêm Rescue Diver (*). Rất chuyên nghiệp. Tàu căng cờ, thẳng ra biển. Tôi một mình trong phòng VIP, trái cây, cafe, trà, nước suối và … thùng rác. Trời nắng, nước biển xanh thẳm, sóng chưa tới cấp 3. DM bước vào thông báo số liệu về tầm nhìn, dòng chảy, địa hình, các động thực vật biển.
Chúng tôi lặn men theo bình độ. Nước mát, tầm nhìn 7 mét do có nhiều vẩn đục ... Cây cối, dây nhợ dưới đáy biển vươn lên ngất nghểu. Len lỏi qua khu rừng này cũng đã thú vị rồi ... Cá ở đây khá to. Một chú cá cỡ mười mấy kí bơi ngang nhe răng cười chế nhạo ... Anh cá đuối đen nhẻm, sải cánh hơn mét, y như chiếc B2 ném bom chiến lược, từ tốn lướt qua đầu tôi … Gã cá nóc nép bên khe đá. DM hô: “Chú chính diện, con vu hồi”. Chúng tôi khép gọng kìm, gã cá nóc thụt vào hốc. Tôi lượm nhánh cây thọc thọc, gã vọt ra ngách kia, bị DM tóm cổ. Chúng tôi vuốt vuốt lưng gã rồi thả. Gã phình bụng, dương gai tua tủa cảnh cáo du khách và đĩnh đạc rút lui ... Tôi lang thang trên một “thảo nguyên” dưới độ sâu khoảng 13 mét ... DM chỉ lên trời: “Tàu kia rồi, lên chứ?”. Tôi la làng: “Còn 80 bar khí lận” (thực ra còn 85 bar, nhưng kí hiệu 85 thì … Padi không có). DM kéo tôi đi thăm lão cá chình chuyên dở trò nhát ma thiên hạ.
Chuyến hai, DM đưa tay: “Nếu chú lặn được dòng chảy thì đi hướng này, còn không thì đi hướng kia”. Tôi vỗ vai DM: “Vậy ta đi hướng “Này” ... Dòng chảy hơi mạnh, tôi phải quạt chân nhái ác liệt. Có lẽ do tôi thường xuyên luyện tập với chân nhái, chứ không thì … tạt ngang rồi. Biết thế đi hướng “Kia” cho khỏe … Tuyệt vời, một địa hình phong phú những khe hẻm, hang hốc, gộp đá. Tôi mê mải chui luồn, bay lượn … Không còn nhớ hướng nào là hướng nào, như lạc vào mê cung ... Gặp con Đẻn (rắn biển), tôi lúng túng. Trên bờ thì ngọn roi tre, còn dưới này … DM xua tay: “Không phải … con đó đâu”. Té ra gã bạch tuộc đang đánh nghi binh, cái vòi của gã giống như con Đẻn vậy. Hê hê, khối kẻ bị gã lừa.
Sau 110 phút lặn ngụp “vất vả”, tôi đói ngấu trước một bàn hải sản tươi rói và bia lạnh. “Anh em cùng ăn cho vui” – tôi mời. “Dạ, nhưng nội quy không cho phép” – Chef Cook lễ phép. Một mình một bàn. Tôi ngó ra sau lái: thủy thủ đoàn đang ăn trưa, không rõ VE có chu đáo với họ không? Xong bữa. Tàu nhổ neo, về cảng. DM và Boatswain lên gặp tôi, trao đổi về chuyến lặn và những gì mà dân lặn quan tâm.
(*) Chiếc tàu composit nhỏ nhắn với 5 thuyền viên: Thuyền trưởng, Máy trưởng, Bếp trưởng, “Chuẩn úy” Hướng dẫn viên, Thủy thủ trưởng kiêm Cứu hộ.
Hình minh họa: bạch tuộc nghi binh thành con Đẻn.
1 nhận xét:
Hèm, chú Quang đúng là tỉ phú thiệt mà! Sướng thiệt á!
Đăng nhận xét