Bài của Phan Thanh Tâm với tựa đề Nhật kí Biển Đỏ (trích)
Ngày hôm sau tôi ra biển gặp Kristine, giáo viên hướng dẫn lặn cho buổi học refresh của tôi. Kristine là một cô gái trẻ người Nga dễ mến. Cô đưa cho tôi bài kiểm tra lý thuyết 3 trang giấy và nói là để xem tôi còn nhớ được bao nhiêu để cô bổ sung kiến thức cho tôi. Kết quả thật bất ngờ, tôi trả lời đúng 27/30 câu hỏi và cô nói tôi hầu như không quên những điều quan trọng. 3 câu hỏi kia thuộc về Log book (nhật ký lặn) và biểu đồ lặn – tôi đã không dùng kể từ năm 2002. Sau đó chúng tôi xuống nước để kiểm tra phần thực hành những thao tác khẩn cấp duới nước, như rửa kính lặn, tháo bỏ ống thở ... Tôi làm theo hướng dẫn và không một lần mắc lỗi. Kristine rất tự hào và tôi cũng rất vui. Nghỉ một chút rồi chúng tôi cùng nhau tiến ra biển. Kristine bỗng nhớ ra “tôi quên chưa hướng dẫn cách dùng ống thở dự bị của bạn lặn trong trường hợp hết ôxy, bây giờ chúng ta thực hành thao tác này rồi mới đi lặn nhé”. Tôi đồng ý và chúng tôi lặn xuống khu vực gần bờ để thực hành thao tác này.
Kristine làm mẫu trước, ra hiệu hết ôxy rồi với tay lấy ống thở dự bị của tôi. Sau khi trả lại về vị trí cô ra hiệu tới lượt tôi. Tôi cũng ra hiệu hết ôxy (đặt bàn tay cứa ngang cổ như cắt cổ ý) rồi với lấy ống thở dự bị của Kristine, thả ống thở của mình ra, ngậm ống thở dự bị vào, đẩy nước trong ống thở ra bằng cách thổi mạnh, rồi hít vào ... Ối mẹ ơi, sặc gần chết. Nhanh như cắt tôi với lấy ống thở của mình cho vào miệng để thở, nhưng vì không còn hơi nữa để rửa ống thở này (ống thở ngập nước) và tôi đành bơi lên mặt nước khẩn cấp. Cũng may là lúc ấy chúng tôi ở độ sâu 2 mét nên chỉ cần đẩy nhẹ người là thoát lên mặt nước rồi. Nếu không phải là 2 mét mà là 20 mét thì chắc tôi chết. Tôi ho sặc sụa bảo Kristine là ống thở dự bị của cô hỏng rồi. Vẻ ngạc nhiên, cô cúi mặt xuống nước để thử lại và ngẩng đầu lên nói “Ôi tôi xin lỗi, tôi đã kiểm tra ở trên bờ thấy OK mà, đáng lẽ tôi phải kiểm tra một lần nữa ở dưới nước”. Miẹ, chỉ một sai sót nhỏ thôi mà cô suýt giết chết tôi rồi đấy (tôi nghĩ thầm). Mặc dù vậy tôi vẫn tha thứ và hai đứa bắt đầu lặn ra xa.
Khu vực này không có nhiều san hô mà gần như “hoang mạc”, thỉnh thoảng có những thảm cỏ (sea grass) với loài cá ngũ sắc bơi lượn, có một xác xe tăng đã hoen gỉ với những con hào biển đóng két lại bên thành xe. Ra xa hơn nữa ở độ sâu chừng 15 mét chúng tôi gặp bụi san hô rất đẹp xòe ra như chiếc quạt giấy khổng lồ. Tiến lại gần hơn thì chúng tôi thấy nhiều cá sư tử (lionfish) với những chiếc vây trong suốt đẹp lộng lẫy. Kristine ra hiệu cho tôi không được chạm vào những con cá sư tử này vì vây của chúng tuy rất đẹp nhưng có nọc độc.
Trên đường về, Kristine chỉ cho tôi một con cá khổng lồ đang nằm cạnh mỏm đá, trông nó giống như cá sấu nhưng không sần sùi như cá sấu mà có nhiều vây. Khi về tôi tra “Từ điển đại dương” thì được biết đó là cá sấu đầu bẹt. Bãi biển chúng tôi vừa lặn chỉ là bãi tập thực hành nhưng tôi đã được nhìn thấy con cá sấu đầu bẹt hiếm thấy.
Kết thúc buổi refresh, Kristine rất hài lòng còn tôi thì vô cùng háo hức mong chờ lần lặn tới. Tôi rất muốn đi lặn ở Ras Mohammed, một nơi nổi tiếng là rừng san hô với nhiều sinh vật biển quí hiếm.
(P3 – Chuyến lặn tuyệt vời).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét