(baoquangngai.com.vn, trích)
Đảo Bé thuộc xã An Bình, Lý Sơn, Quảng Ngãi. Hàng trăm năm trước, đảo là căn cứ của cướp biển để tấn công sang đảo lớn Lý Sơn, vào cửa Sa
Cần, cửa Sa Kỳ, cửa Cổ Lũy, vũng Quất. Người ta đồn đảo này giấu vàng của bọn
cướp thời đó. Thời đó, giặc Tàu ô lén lút đổ bộ lên đảo lớn cướp phá. Theo
Đại Nam thực lục Quốc sử quán triều Nguyễn: “Năm 1867, thuyền giặc biển 22
chiếc vào cửa Sa Kỳ lên trên cạn hơn 300 tên, quan tỉnh Quảng Ngãi vì có ít
quân, xin điệu quân ở quân thứ Tĩnh Man hội lại cùng đánh”. Cướp biển đều xuất binh từ đảo Bé.
Hình ảnh đó nay đã lùi vào dĩ vãng. Sào huyệt của hải tặc
giờ trở thành xã đảo An Bình. Chuyện một thời được người dân giới thiệu bằng di
tích, đó là hang Kẻ Cướp. Hang hiểm trở, lặn xuống biển mới thấy lối vào hang.
Đặt chân lên đảo Bé, mọi ánh mắt đổ dồn về khách lạ, bởi
không mấy khi có khách đất liền thăm cái xã cô đơn này. Đảo “giấu vàng”, mấy
mươi năm cày cuốc, trồng hành, trồng bắp, người dân đào bới chả tìm thấy. Họ
toàn thấy nỗi nhọc nhằn, thiếu thốn.
Kẻ cướp ở đảo Bé giờ không còn, nhưng nay đảo Bé phải đối
mặt với “sóng cướp”. Chỉ cách đảo lớn Lý Sơn chừng 4 cây số biển, khoảng nửa
giờ đi thuyền, nhưng việc đi lại vô cùng vất vả, hiểm nguy. Đảo Bé với chừng
100 hộ dân bị cô lập hoàn toàn mỗi khi sóng to gió lớn. Chủ tịch xã An Bình kể
“Cán bộ qua đảo Bé công tác, gặp mùa mưa thì phải gói tất cả hành lý, điện
thoại trong túi ny lon. Thuyền vô bờ không được, phải tăng bo bằng thúng”. Khu
vực đảo Bé thường xuất hiện sóng to như ngôi nhà. Thúng chở khách hay úp ngược
và trút mọi người văng xuống biển. Nếu bơi kém thì mất mạng như chơi.
Nhưng người dân nơi đây vẫn tự hào: “Khổ thì khổ thiệt,
nhưng con gái ở đây dù quanh năm dầm mình nước biển, ăn toàn rau biển, nhan sắc
vẫn đẹp mặn mà hơn mà nói chuyện có duyên”.
Cứ hơn 8 giờ sáng là có một chiếc thuyền nhỏ chở khách từ
đảo lớn cập sang đảo Bé. Khách đang yên, đang vui, tự nhiên ông chủ đò bắc tay
đi loa loa khắp xóm: “Tới giờ rồi, bữa nay về sớm thôi”. Nếu là khách quen thì
chẳng thắc mắc chuyện qua trễ về sớm. Bởi cái lịch qua đảo, rời đảo đều phụ
thuộc vào ý muốn của ông trời. Cứ thấy trời lăn tăn một chút sóng, ông chủ đò
hấp tấp hối khách.
Họ ví đảo Bé quê mình như đầu con ngựa chiến: “Nó kỳ lắm,
trời đang yên đang lặng, thời tiết chuyển lừng lừng thì không có tàu nào cập vô
được đâu. Nếu khách kẹt lại, gắng chờ vài ngày biển êm thì mới có đò qua rước
mình về”.
Vàng ở đảo? Có lẽ khó tìm được. Nhưng vàng ở đảo Bé, đó là sự hoang sơ,
trong trẻo, tinh khôi khó kiếm được ở chốn đô thành.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét