… Cô ấy bỗng cười khúc khích khi tôi giải thích các tín hiệu tay của thợ lặn. Cô ấy là người khiếm thính, nhưng có thể nhìn môi để hiểu được lời nói. Đây là một mối lo ngại vì học sinh của tôi không thực sự nghe được những gì tôi nói. Cô ra hiệu cho cho tôi tạm dừng và ra một loạt ký hiệu cho chồng cô. Cả hai mỉm cười. Chồng cô (ra hiệu) xin lỗi tôi vì đã làm gián đoạn và đề nghị tôi tiếp tục. Tôi thực sự bối rối – giải thích các tín hiệu tay cho cặp vợ chồng này, tôi cảm thấy như thể tôi đang dạy bảng chữ cái cho một giáo sư ngôn ngữ.
Nhiều thợ lặn hỏi sẽ như thế nào khi người khiếm thính lặn. Câu trả lời phụ thuộc vào nguyên nhân gây ra khiếm thính, các thương tích gây ra sự ngăn cản họ cân bằng áp lực tai. Bác sĩ về y học lặn sẽ đánh giá tiềm năng của họ theo từng trường hợp cụ thể. Không phải người khiếm thính nào cũng có thể lặn.
Một khi ở dưới nước, thợ lặn khiếm thính (những người biết ngôn ngữ ký hiệu) sẽ có một lợi thế đáng kể so với phần còn lại của thế giới. Họ có các cuộc trao đổi đầy đủ trong khi lặn. Đây là trường hợp của hai học sinh này. Tôi không nghi ngờ rằng họ đã hiểu rõ các tín hiệu tay quá sơ sài của tôi. Mỗi khi tôi thô thiển ra kí hiệu “Okay” với họ, tôi cảm thấy như thể tôi là người vượn Neanderthal phát âm tiếng “Good” với người hiện đại – những kẻ có khả năng giao tiếp hoàn toàn bằng ngôn ngữ. Nếu cô ấy nói rằng “Tuyệt vời, tôi cảm ơn rất nhiều vì cuộc lặn này. Tôi rất thú vị và đặc biệt là tôi thích đàn cá vẹt đang bơi trên vỉa san hô”, thì tôi chỉ có thể đối đáp là “Good”.
Chúng ta đồng ý rằng, tìm hiểu các tín hiệu tay để giao tiếp với bạn lặn là việc rất quan trọng của thợ lặn, nhưng với người khiếm thính, họ trao đổi được nhiều hơn, kể cả khi bạn so sánh với các thợ lặn chuyên nghiệp. Họ không những bày tỏ được đầy đủ về sự suy nghĩ của mình trong khi lặn, mà họ đã quen với việc sử dụng các tín hiệu trực quan để thu hút sự chú ý của nhau. Không giống như hầu hết các thợ lặn mới – rất dễ bị lạc nhóm lặn – thì họ không bị mất phương hướng bởi sự thiếu vắng âm thanh. Hai học sinh của tôi rất thoải mái và kiểm soát được bản thân khi ở trong nước. Tôi nghĩ rằng, sự quen thuộc với truyền thông thị giác đã làm cho họ mạnh mẽ hơn, thậm chí những thợ lặn nhiều kinh nghiệm cũng không có được điều này.
Tôi thực sự thú vị xem hai người trò chuyện bằng ngôn ngữ ký hiệu trong lúc họ đang bay trên rạn san hô. Tôi cảm thấy mình bị bỏ rơi. Tôi mơ ước rằng tôi có thể giao tiếp với các khách lặn dễ dàng như họ giao tiếp với nhau. Sau vài chuyến lặn, tôi nhờ họ dạy cho tôi một số ký hiệu cơ bản. Cô ấy đã dạy tôi làm thế nào để giao tiếp. Cô nói “Hãy nhìn tôi” và ra các kí hiệu kể tên hầu hết các loài động vật biển mà chúng tôi gặp trong khi lặn. Và ngay sau đó, tôi đã có thể nhận ra cuộc trò chuyện của họ, không được nhiều, nhưng tôi biết họ đang nói chuyện về con rùa biển.
Là một huấn luyện viên lặn, tôi học được nhiều điều từ những học sinh của tôi. Từ họ, tôi tìm ra những cách mới để giải thích một khái niệm hoặc một phương pháp tốt hơn. Lần này tôi học được một điều quan trọng hơn: biết một phương pháp truyền thông mới.
Và tôi tin rằng, trong cuộc sống, sự khác biệt và phẩm chất độc đáo của bạn sẽ làm cho bạn mạnh mẽ hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét