Trích
tiểu thuyết khoa học viễn tưởng “Hai ngàn dặm dưới đáy biển” của Jules Verne, 1870, để bạn đối chiếu với những gì bạn đã trải nghiệm.
Bộ đồ lặn khá nặng bằng cao su không thấm nước, gồm một cái mũ trùm kín đầu,
một áo, một quần và một đôi giày có đế cao bằng chì. Cổ áo được lắp một cái
vòng bằng đồng có lỗ để vít chặt với chiếc mũ sắt hình cầu. Khi quay đầu, có
thể nhìn ra bốn phía qua ba tấm kính dày ở mũ ... Bộ đồ lặn nặng nề và đặc biệt
là đôi giày được đổ chì ghìm chặt chân tôi xuống sàn.
…
Khi chìm xuống nước, các vật đều bị mất đi một trọng lượng bằng trọng lượng của
nước bị chúng chiếm chỗ. Tôi sẵn sàng ca ngợi định luật Ác-si-mét. Nhờ nó tôi
không còn là một khối ì nữa, mà đã có thể cử động tương đối dễ dàng. Ánh sáng
do đèn phát ra chiếu sáng trưng đáy biển. Tất cả những vật ở cách xa một trăm
mét đều rõ mồn một. Môi trường quanh tôi trông tựa không khí, tuy đặc hơn nhưng
cũng trong như vậy. Phía trên tôi là mặt biển lặng sóng. Chúng tôi đi trên nền
cát mịn phẳng lì mà nước triều lên xuống không để lại một vết tích gì. Tấm thảm
cát này quả là cái gương phản chiếu những tia sáng mặt trời. Khi tôi nói rằng ở
độ sâu 10 mét đáy biển cũng sáng như mặt đất ban ngày, chẳng biết có ai tin
không? Chúng tôi đi đã được 15 phút trên mặt cát lấp lánh. Thân tàu Nau-ti-lúx
nhìn xa trông như một dải đá ngầm mờ dần đi, nhưng ánh sáng do đèn pha trên tàu
chiếu ra sẽ chỉ đường cho chúng tôi về tàu khi trời tối. Ai đã quen với thứ ánh
sáng điện tản mạn, lạnh lùng của các thành phố trên mặt đất thì khó hình dung
được sức phản chiếu ánh sáng ở đáy biển. Trên mặt biển, ánh điện xuyên qua
không khí chứa đầy bụi, làm chúng ta có cảm tưởng như đứng trước đám sương mù
sáng đục. Nhưng trên mặt biển cũng như dưới biển sâu, ánh sáng điện có sức mạnh
rất lớn.
Chúng
tôi đi mãi trên dải cát mênh mông. Tôi lấy tay khỏa nước sau lưng, áp lực nước
trong nháy mắt xóa sạch vết chân tôi trên cát. Một lúc sau, ở phía xa dần dần
hiện lên hình thù mọi vật. Tôi phân biệt được bóng dáng hùng vĩ của những mỏm
đá ngầm và bị lóa mắt bởi hiện tượng ánh sáng đặc biệt chỉ có ở môi trường
nước. Lúc đó là 10 giờ sáng. Những tia sáng mặt trời chênh chếch bị khúc xạ
trong nước giống như qua một lăng kính và tô điểm mép ngoài các mỏm đá, các vỏ
ốc, trai bằng cả bảy sắc của quang phổ mặt
trời.
Một
lát sau, tính chất đáy biển thay đổi. Nền cát phẳng phiu nhường chỗ cho lớp bùn
dính nhơm nhớp. Tiếp đó, chúng tôi đi ngang qua một bãi tảo dày đặc. Về độ mềm,
những bãi tảo dưới đáy biển có thể sánh được với loại thảm dệt khéo nhất. Tảo
chẳng những trải ra dưới chân mà còn giăng ngang trên đầu. Những cây cỏ dưới
biển đan quấn vào nhau tạo thành những vòm màu xanh ở mặt nước.
1 nhận xét:
Vào năm 1870 mà ông Jules Verne đã nghĩ ra được những cái mà kỹ thuật thời đó không hề có. Siêu thật.
Hồi đó chưa có khái niệm tàu ngầm, chưa có khái niệm lặn với khí tài.
HCQuang
Đăng nhận xét